Chiến Thần Ở Rể

Chương 2266




Chương 2266:

 

Long Hoàng lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, nét mặt khó tin: ‘Không thể thế được! Nó là thiên tài võ thuật trăm năm có một của Hoàng tộc họ Long, ba mươi năm trước đã được phủ thành chủ Hoài Thành chú ý và đón đi, còn cưới hòn ngọc quý của thành chủ Hoài Thành cơ mà”.

 

“Hiện giờ nó đã tiến vào Siêu Phàm Tam Cảnh, kể cả ở Hoài Thành cũng có địa vị đứng đầu, sao lại chết trong tay cậu được?”

 

“Dương Thanh, cậu đang lừa tôi có phải không?”

 

Dương Thanh nhướng mày: “Bớt nói lung tung đi, hôm nay tôi tới đây chỉ vì muốn đòi lại công bằng thôi. Giải thích tại sao Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp lại bắt tay với nhau, điều động mười hai cao thủ Thần Cảnh để ám sát tôi đi”

 

“Bằng không, kể từ hôm nay, Hoàng tộc họ Long sẽ bị xóa sổ khỏi Chiêu Châu!”

 

Dương Thanh của lúc này vô cùng bá đạo, không hề xem Long Hoàng ra gì.

 

Với cảnh giới hiện nay, những người có cảnh giới dưới Siêu Phàm Cảnh đều không phải đối thủ của anh, trong khi đó Long Hoàng cũng chỉ có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh mà thôi.

 

“Không thể nào! Sao lại thế được!”

 

Long Hoàng như không nghe thấy những lời Dương Thanh vừa nói, dáng vẻ mất hồn mất vía.

 

Long Dược là niềm hy vọng duy nhất, cũng là chỗ dựa lớn nhất của lão ta, thế mà bây giờ Dương Thanh lại nói mình đã giết chết Long Dược.

 

Trông Dương Thanh không giống nói dối chút nào, chẳng lẽ Long Dược thật sự đã bị giết?

 

Nếu đúng là vậy thì Hoàng tộc họ Long mà dốc toàn lực cũng không phải đối thủ của anh.

 

“Ngu muội!”

 

Dương Thanh hờ hững nói một câu, sau đó vung tay lên.

 

Áp lực khủng bố cuốn lấy Long Hoàng như sóng trào hồng thủy.

 

“Uỳnh!”

 

Dưới ánh nhìn sợ hãi của những người xung quanh, Dương Thanh chưa hề chạm vào mà Long Hoàng đã như chịu một cú đánh nặng nề, phải lùi về sau bảy tám bước mới dừng lại.

 

Lúc này, ánh mắt lão ta khi nhìn Dương Thanh cực kỳ sợ hãi và tuyệt vọng.

 

Rốt cuộc Long Hoàng cũng nhận ra mình với thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh không thể địch lại Dương Thanh, thậm chí không thể đỡ nổi một đòn của anh.

 

“Cậu Thanh!”

 

Long Thiên Vũ thình lình lên tiếng.

 

Dương Thanh nhíu mày: “Anh muốn tôi tha cho ông ta?”

 

Hản ta lắc đầu, ánh mắt dữ tợn, cản răng nói: “Lão già khốn kiếp này đã giết bố tôi, sao tôi có thể xin tha cho ông ta?”

 

“Cậu Thanh, tôi không dám yêu cầu gì, chỉ xin cậu sau khi giết ông ta hãy cho Hoàng tộc họ Long một con đường sống”.

 

“Hoàng tộc họ Long đã chịu quá nhiều tổn thất, nếu tiếp tục bị đả kích nữa thì sẽ diệt vong mất”.

 

Dương Thanh lạnh nhạt nhìn Long Thiên Vũ rồi đưa mắt về phía Long Hoàng, lạnh giọng nói: “Bây giờ, không phải tôi có nên cân nhắc cho Hoàng tộc họ Long một con đường sống hay không, mà là Long Hoàng có chịu gánh lấy hậu quả cho sai lầm của mình hay không”.

 

Long Hoàng có cảm giác như đang bị một con thú dữ nhìn chòng chọc, sự chênh lệch cảnh giới khiến cho máu trong người hỗn loạn.

 

Lão ta còn không nhúc nhích nổi, huống gì là giết Dương Thanh.

 

“Rốt cuộc cậu muốn tôi làm sao?”, lão ta căn răng hỏi.