Chiến Thần Ở Rể

Chương 2252




Chương 2252:

 

Long Tấn nghiêm túc nói: ‘May mà Long Thiên Vũ có quan hệ khá tốt với Dương Thanh.Chỉ cần ngài đồng ý thoái vị, giao lại ngôi vị Hoàng Chủ cho Long Tường thì Hoàng tộc họ Long sẽ có cơ hội sống sót”.

 

“Nếu không, chúng ta sẽ trở thành Hoàng tộc Chiêu Châu đầu tiên trong lịch sử bị tiêu diệt mất!”

 

Nét mặt lão ta đầy van nài.

 

“Bốp!”

 

Long Hoàng võ mạnh xuống bàn, chiếc bàn trà có giá trị không nhỏ kia nháy mắt hóa thành cát bụi.

 

Lão ta phần nộ quát: ‘Long Tấn, anh có biết mình đang nói gì không? Bảo tôi thoái vị ư? Anh muốn phản bội Hoàng tộc họ Long sao?”

 

Long Tấn không nao núng, mặt không có cảm xúc nào: “Tôi đang cứu lấy Hoàng tộc họ Long.

 

Đã sai thì phải nhận lấy hậu quả, lần này ngài đã làm sai thật rồi”.

 

“Vì những người vô tội trong Hoàng tộc, tôi cầu xin ngài hãy thoái vị đi ạ!”

 

“Người có tư cách thừa kế ngôi vị Hoàng Chủ nhất hiện nay chỉ có Long Tường thôi. Hoàng Chủ, xin ngài hãy thoái vị vì Hoàng tộc họ Long đi ạt Dứt lời, Long Tấn quỳ hai gối xuống đất, ánh mắt mang theo sự nài nỉ.

 

Long Hoàng vô cùng tức giận, đôi mắt hung tợn như mắt ưng nhìn lão ta chòng chọc.

 

Nét mặt của Long Tấn lại rất chân thành, nhìn thẳng vào Long Hoàng mà không mảy may sợ hãi, chỉ có sự van xin.

 

“Muốn tôi thoái vị à, đừng có hòng!”

 

Long Hoàng nhìn lão ta thật lâu rồi ngạo nghễ nói: “Chỉ cần cậu ta dám đến Hoàng tộc họ Long, †ôi cam đoan sẽ khiến cậu ta để mạng lại đây!”

 

Long Tấn lắc đầu, cuối cùng cũng hiểu ý của câu nói “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

 

Long Hoàng có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh nên cho rằng nếu dốc hết sức thì bản thân có thể đấu ngang tay với cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh.

 

Nhưng Long Tấn đã tự mình cảm nhận sự hùng mạnh của Dương Thanh, biết lão ta hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, sợ là còn không đỡ nổi một đòn.

 

“Vậy thì tôi đi đây!”

 

Long Tấn bình tĩnh nói, sau đó xoay người bỏ đi.

 

Không phải lão ta sợ chết, mà là biết Long Hoàng thật sự làm sai nhưng lại không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, đã thế còn đẩy toàn bộ Hoàng tộc họ Long vào tình cảnh nguy nan.

 

Nhìn bóng lưng của Long Tấn, Long Hoàng nheo mắt: “Tôi cho phép anh đi chưa?”

 

Cảm nhận được áp lực mơ hồ tản ra từ Long Hoàng, Long Tấn quay người lại nhìn lão ta, hỏi: “Không biết Hoàng Chủ có gì cần dặn dò?”

 

“Long Tấn thông đồng với địch, phải xử tội gì?”

 

Long Hoàng chợt quát.

 

Theo tiếng quát đầy căm phẫn vang lên, cả bầu trời Hoàng phủ họ Long vang vọng câu chất vấn của lão ta.

 

Tất cả mọi người trong Hoàng phủ họ Long đều giật mình đưa mắt về phía điện Long Hoàng, nét mặt ai nấy đều thảng thốt.

 

Long Tấn là cao thủ mạnh nhất luôn đi theo Long Hoàng, cũng là người có địa vị chỉ đứng sau Long Hoàng trong Hoàng tộc họ Long, thế mà giờ đây Long Hoàng lại quy tội cho ông lão đã có nhiều cống hiến cho Hoàng tộc ấy.

 

Long Tấn vẫn bình tĩnh nhìn Long Hoàng, đột nhiên bật cười tự giêu: “Không ngờ thoát được khỏi Dương Thanh lại không thoát khỏi Hoàng Chủ, thật là đáng châm chọc!”

 

Làm sao lão ta không hiểu ẩn ý trong câu nói thông đồng với địch của Long Hoàng được?

 

Rõ ràng Long Hoàng muốn gán cho Long Tấn một cái tội vô căn cứ vì đã yêu cầu lão ta thoái vị, bằng cách đó, cho dù lão ta có giết Long Tấn thì cũng không ai nói ra nói vào.