Chiến Thần Ở Rể

Chương 2231




CHương 2231:

 

Sác mặt của tên giám đốc kia hơi xấu đi, cúi đầu không đáp lời.

 

“Thông báo cho Hoàng Lõi, trong vòng mười phút không đến họp thì sau này không cần tới nữa!”

 

Dương Thanh nói thẳng thừng, nhìn lướt qua những người ở đây: ‘Bắt đầu họp!”

 

Đã hơn một tháng Dương Thanh không đến tập đoàn Nhạn Thanh, không nắm rõ về tình hình của tập đoàn nên vừa về đã tổ chức cuộc họp để năm khái quát.

 

Anh nhìn Lạc Bân, nói: “Sếp Lạc, ông nói trước đi”

 

Ông ta gật đầu, nhanh chóng báo cáo: ‘Dự án quan trọng nhất ở tập đoàn Nhạn Thanh hiện nay vần là dự án xây dựng Thành Cửu Châu. Thành Cửu Châu ở Yến Đô đã qua giai đoạn nghiệm thu và hoàn tất các thủ tục liên quan. Hiện giờ, tất cả †òa nhà văn phòng và cửa hàng ở đó đều đã được cho thuê”.

 

“Bên cạnh đó, tám châu vực khác cũng đang trong quá trình xây dựng Thành Cửu Châu, về cơ bản thì tiến độ hoàn thành công trình đã đến bảy mươi phần trăm, dự kiến cuối năm sẽ hoàn thành”.

 

“Các hoạt động kinh doanh khác của tập đoàn cũng đã đi vào nề nếp, tuy có gặp một chút rắc rối nhưng đều được giải quyết nhanh chóng”.

 

Lạc Bân nói sơ lược mọi vấn đề, nét mặt chợt hiện lên sự do dự như không biết có nên nói hay không.

 

“Ông còn gì muốn nói nữa?”, Dương Thanh hỏi.

 

Lạc Bân hạ quyết tâm, tiếp tục báo cáo: “Thưa chủ tịch, nhà họ Tưởng ở Hoàng thành Long muốn mua lại tập đoàn Nhạn Thanh với giá một tỷ, bị tôi từ chối thì dùng thế lực của mình, kết hợp với các thế lực đứng đầu tám châu vực khác để tấn công dự án Thành Cửu Châu ở những nơi đớ’.

 

“Do vậy mà chỉ phí để xây dựng công trình đã tăng gần gấp đôi. Nếu không thì chăc chăn dự án xây dựng Thành Cửu Châu ở tám châu vực còn lại sẽ hoàn thành trước tháng chín!”

 

Nghe ông ta nói xong, Dương Thanh nổi giận.

 

“Một tỷ mà cũng đòi mua lại tập đoàn Nhạn Thanh? Ai cho họ lá gan đó thế?”

 

Anh giận dữ nói.

 

Đến hôm nay, giá trị thị trường của tập đoàn Nhạn Thanh đã lên đến hàng trăm tỷ, thế mà nhà họ Tưởng lại muốn dùng một tỷ để mua. Đúng là quá ngông cuồng.

 

Kể cả Hoàng tộc họ Long cũng không dám làm vậy chứ đừng nói nhà họ Tưởng chỉ là một gia tộc trong Hoàng thành Long.

 

“Nhà họ Tưởng sau khi bị từ chối thì liên lạc với Hoàng Lỗi, muốn nâng đỡ Hoàng Lỗi thăng chức. Nếu cậu về trễ mấy ngày thì có lẽ tôi đã bị Hoàng Lỗi thay thế rồi”.

 

Lạc Bân cẩn thận nói.

 

“Tên này muốn chết rồi!”, trên khuôn mặt Dương Thanh đầy sát ý.

 

Tập đoàn Nhạn Thanh là thứ duy nhất mà mẹ để lại, anh quyết không phép bất kỳ kẻ nào dám gây bất lợi cho tập đoàn.

 

Phòng họp rộng rãi lập tức chìm trong im lặng, Lạc Bân cực kỳ căng thẳng, không dám thở mạnh.

 

“Trừ Hoàng Lỗi ra thì còn ai nữa?”

 

Dương Thanh kìm nén cơn giận, nhìn Lạc Bân hỏi.

 

Vừa nói xong, anh phát hiện gần một nửa giám đốc điều hành trong phòng họp đều đột nhiên trở nên hốt hoảng.

 

Lạc Bân nhìn xung quanh rồi đáp: “Thưa chủ tịch, những người khác đều bị Hoàng Lỗi gây áp lực nên mới lựa chọn đứng cùng thuyền với ông †a, mong cậu có thể cho họ thêm một cơ hội”.

 

Những tay giám đốc đã quy thuận Hoàng Lõi tức thì lộ vẻ cảm kích.

 

Dương Thanh lại nhíu mày: ‘Lạc Bân, ông nên hiểu thứ tôi không thể khoan dung nhất chính là kẻ phản bội!”