Chiến Thần Ở Rể

Chương 2204




CHương 2204:

 

Trong mắt Long Hoàng chất chứa tưởng m.

 

Long Khoa kinh ngạc hồi lâu mới lấy lại tinh n: “Bố định tìm anh ấy về sao?”

 

Long Hoàng gật đầu, ánh mắt nhìn Long Khoa Long Khoa gật đầu, vẻ mặt nhớ mong: “Anh Ông ta và Long Dược là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra. Long Hoàng có rất nhiều phụ nữ, cũng có nhiều con cái, nhưng hai anh em cùng mẹ đã có rất ít.

 

Năm đó nghe tin Long Dược chết, Long Khoa đau buồn rất lâu. Không ngờ Long Dược chưa chết, còn bị đưa tới gia tộc kia.

 

“Nhưng phụ hoàng cũng đã nói, năm đó gia tộc kia coi trọng thiên phú võ thuật của anh Dược nên mới đưa anh ấy đi, còn không cho người khác biết. Chắc chăn bọn họ không muốn anh ấy có liên hệ gì với Hoàng tộc chúng ta nữa”.

 

“Sao bọn họ có thể để bố gặp được anh ấy?”

 

“Dù có gặp được, sao có thể thả anh ấy trở về?”

 

Long Khoa bỗng nhiên hỏi.

 

Long Hoàng híp mắt lại: “Con nghĩ nếu anh con biết con bị Dương Thanh giết, nó có trở về khôi cho anh ng?”

 

“Nếu vậy, chắc chăn anh ấy sẽ quay về trả thù conl”

 

Long Khoa ngạo nghễ nói, rất có lòng tin với trai.

 

Nhưng ngay sau đó, ông ta đột nhiên nghĩ tới một khả năng, lập tức hoảng hốt nhìn Long Hoàng: “Ý của phụ hoàng là sao?”

 

Long Khoa thật sự lo sợ, ông ta biết bố của mình muốn làm gì rồi.

 

“Phụ hoàng, người muốn giết con sao?”

 

Ông ta khó tin hỏi Long Hoàng.

 

Long Hoàng không lên tiếng, nhưng lúc nhìn Long Khoa trong mắt lóe lên tia đau lòng.

 

Một lúc lâu, Long Hoàng mới nói: “Bởi vì lần này con đã gây ra tổn thất khổng lồ cho Hoàng tộc họ Long, phụ hoàng cũng không muốn làm như vậy nhưng cũng không còn cách nào khác”.

 

“Chắc con cũng hiểu cho bố phải không?”

 

Long Hoàng dứt lời, bỗng đi về phía Long Khoa.

 

Mặc dù Long Khoa đã đoán được khả năng này nhưng khi nghe được chính miệng Long Hoàng thừa nhận, ông ta vẫn không cách nào chấp nhận được sự thật này.

 

“Không!”

 

Long Khoa khó tin vừa lùi về sau vừa hét lên: “Phụ hoàng, cũng là phụ hoàng cho phép nên con mới sai sáu cao thủ Thần Cảnh đến Ninh Châu giết Dương Thanh mà”.

 

“Điều này chứng tỏ phụ hoàng cũng muốn liên thủ với Hoàng tộc họ Diệp giết chết Dương Thanh, bây giờ xảy ra chuyện tại sao lại đổ hết tội lỗi lên đầu con chứ?”

 

“Con không cam lòng, không cam lòng!”

 

Trong lúc Long Khoa còn đang la hét thì Long Hoàng đã ép ông ta đến sát góc tường, khiến ông ta không còn đường lui.

 

“Con trai, con phải nhớ kỹ con là người thừa kế của Hoàng tộc họ Long cho nên phải chuẩn bị tâm lý hy sinh vì gia tộc bất cứ lúc nào’.

 

Sắc mặt Long Hoàng nặng nề nói: ‘Con hãy yên tâm ra đi, bố sẽ để con ra đi rất nhanh, hơn nữa bố hứa với con sẽ đối xử thật tốt với người nhà của con”.

 

Trong trí nhớ của Long Khoa, đây vẫn là lần đầu tiên Long Hoàng gọi ông ta là con trai trìu mến đến thế.

 

Hai mắt Long Khoa đỏ ngầu nhìn chäm chăm Long Hoàng: “Con có thể đi cầu xin anh trai, tuy đã hơn ba mươi năm không gặp nhưng dù sao chúng con cũng là cùng một mẹ sinh ra, con là người em trai mà anh ấy thương nhất. Chỉ cần con cầu xin, anh ấy nhất định sẽ giúp con giải quyết Dương Thanh”.