Chiến Thần Ở Rể

Chương 2193




Chương 2193:

 

Dương Thanh như trở lại thời điểm vừa biết ghi nhớ mọi chuyện. ở gia tộc Vũ Văn tại Yến Đô, anh thường xuyên bị hắt hủi và bị vợ bé của bố đâm thọc, rồi đến một ngày, bố đuổi cả anh và mẹ anh ra khỏi gia tộc.

 

Kể từ lúc đó, anh bắt đầu hận bố mình, và nỗi hận thù ấy bị đẩy đến đỉnh điểm khi mẹ lâm bệnh nặng rồi qua đời.

 

“A.”

 

Dương Thanh la lên, hai tay ôm đầu, đau đớn không chịu nổi.

 

Trong đầu vẫn đang có nhiều hình ảnh xuất hiện.

 

Anh vừa tốt nghiệp đại học thì bị người khác hãm hại, xảy ra quan hệ với người con gái thầm mấn từ lâu, vì bảo vệ danh dự nên gia tộc của cô ấy yêu cầu anh ở rể.

 

Từ ngày ở rể, anh chịu đủ loại coi thường và sỉ nhục, biết chỉ có vào chiến trường rèn luyện thì mình mới có thể xứng với nữ thần trong lòng.

 

Thế là không lâu sau khi kết hôn, Dương Thanh lặng lẽ rời nhà đến biên giới phía Bäc.

 

Anh dùng năm năm để tạo nên huy hoàng cho chính mình, trở thành chiến thần của biên giới phía Bắc.

 

Dương Thanh trở về quê hương với niềm vinh quang ấy, lại phát hiện ra vợ đã sinh cho mình một cô con gái.

 

Vì vợ, anh chịu hết mọi khuất nhục.

 

Kế hoạch của Dương Thanh là sống một cuộc đời bình yên với vợ, không nghĩ rằng những kẻ đó lại không muốn anh được như ý, khiêu khích hết lần này đến lần khác, tranh đấu hết lần này đến lần khác.

 

“Aaa..

 

Dương Thanh giận dữ hét lên, khí thế kinh khủng khiếp nhấn chìm cả Ninh Châu, thậm chí các thành phố lân cận cũng cảm nhận được khí thế khủng bố đến từ Ninh Sơn.

 

“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

“Trên Ninh Sơn đã xảy ra cuộc chiến của các cao thủ Siêu Phàm Cảnh ư?”

 

Hầu như ai cũng hướng mắt về phía Ninh Sơn ở Ninh Châu.

 

“Âm ầm ầm!”

 

Mặt đất dưới chân Dương Thanh nháy mắt vỡ vụn.

 

“Đi đi!”

 

Anh cố gắng giữ một tia lý trí cuối cùng, giận dữ hét với Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên còn đang kinh hoàng.

 

Hai cô gái sợ hãi đến choáng váng, sững sờ ngồi dưới đất mặc cho Ninh Sơn đang không ngừng rung chuyển.

 

Mãi đến khi nghe thấy tiếng rống của Dương Thanh, bọn họ mới giật mình hoàn hồn.

 

“Thiên Thiên, em chạy khỏi đây nhanh lên!”

 

Lục Tinh Tuyết chợt nhìn về phía Mục Thiên Thiên, ánh mắt không hề sợ hãi, chỉ có kiên định.

 

“Chị họ, còn chị thì sao?”

 

Mục Thiên Thiên run rẩy hỏi, cô ta có cảm giác Lục Tinh Tuyết như biến thành một con người khác vậy, trong mắt chị ấy chỉ có sự quyết tuyệt.

 

Đưa mắt nhìn Dương Thanh đang ôm đầu và tức giận gầm thét, nét mặt của Lục Tỉnh Tuyết đầy kiên định, không có chút lưỡng lự nào như mang quyết tâm của thiêu thân chuẩn bị lao đầu vào lửa.

 

“Chị phải ở bên anh ấy!”

 

Hai mắt Lục Tỉnh Tuyết đỏ hoe.