Chiến Thần Ở Rể

Chương 2152




Chương 2152:

 

“Cô là em họ của Tỉnh Tuyết, hai chị em lại thân thiết, chắc cô cũng mong cô ấy được hạnh phúc, đúng không?”

 

“Tôi làm như vậy vì không muốn cho Tỉnh Tuyết hy vọng, sợ hy vọng càng nhiều thất vọng càng cao. Tỉnh Tuyết là một cô gái vô cùng lương thiện, tôi không muốn cô ấy chịu tổn thương dù chỉ là một ít!”

 

Dương Thanh nói rất dõng dạc, khiến Mục Thiên Thiên vốn đang kích động lập tức cũng bình tĩnh lại.

 

Qua một lúc lâu cô ta mới đỏ mắt nói với Dương Thanh: “Nếu có một ngày anh biết mình vân còn độc thân, anh có bằng lòng đón nhận chị họ không?”

 

Dương Thanh dứt khoát gật đầu: “Bằng lòng!”

 

Rốt cuộc trên mặt Mục Thiên Thiên cũng xuất hiện nụ cười: “Được, chính miệng anh nói đấy nhét”

 

Dương Thanh cười gượng nói: “Tôi có thể gạt được cô sao? Cô hãy cho tôi thêm chút thời gian, đợi sau khi tôi nhớ lại sẽ quyết định sau, được không?”

 

“Được! Tôi chờ anh!”

 

Mục Thiên Thiên vui vẻ nói.

 

Thấy cô ta sắp rời đi, Dương Thanh vội dặn: “Nhưng cô tuyệt đối không được nói cho Tỉnh Tuyết biết!”

 

“Yên tâm đi, tôi biết rồi!, Mục Thiên Thiên quay người rời đi.

 

Chỉ là cô ta chân trước vừa rời khỏi phòng Dương Thanh, chân sau đã chạy tới phòng Lục Tinh Tuyết.

 

“Chị họ, chị đừng khóc, em nói cho chị một tin vui này!”

 

Mục Thiên Thiên kích động nói: “Anh ấy từ chối chị không phải vì anh ấy không thích chị, mà ngược lại rất thích chị. Anh ấy sợ mọi thứ trong mơ đều là sự thật sau này sẽ khiến chị tổn thương”.

 

“Thật sao?”

 

Lục Tinh Tuyết ngừng khóc, vội hỏi.

 

“Thật trăm phần trăm!”

 

Mục Thiên Thiên gật đầu, nói như đinh đóng cột: “Chính miệng anh ấy đã nói cho em biết, không có ai là không thích một cô gái như chị, chỉ là anh ấy sợ lỡ như mình đã có người trong lòng rồi, đợi sau khi nhớ lại sẽ khiến chị tổn thương”.

 

“Anh ấy đã nói hãy cho anh ấy thêm một thời gian nữa, đợi sau khi anh ấy nhớ lại, chỉ cần xác định vẫn chưa có vợ anh ấy nhất định sẽ cưới chị!”

 

Trên mặt Lục Tỉnh Tuyết thoáng hiện vẻ nghỉ ngờ: ‘Anh ấy nói với em như vậy thật sao? Tại sao lúc nấy anh ấy không nói với chị như vậy?”

 

Mục Thiên Thiên giơ tay lên lau vệt nước mắt trên mặt Lục Tinh Tuyết, cười nói: “Bởi vì anh ấy sợ sau khi cho chị hy vọng, lỡ như anh ấy thật sự có vợ con rồi, chị sẽ đau lòng”.

 

“Anh ấy không nói cho chị biết là vì quá yêu chị nên mới giấu chị!”

 

Lần này rốt cuộc Lục Tỉnh Tuyết cũng tin, vẻ mặt cô ta dịu hơn rất nhiều nói: “Nếu vậy, chị sẽ đợi anh ấy, đợi đến khi nào anh ấy nhớ lại thì thôi!”

 

Dương Thanh cũng không biết lời nói của anh đã bị cô nàng Mục Thiên Thiên này thêm mắm dặm muối nói lại cho Lục Tỉnh Tuyết nghe.

 

Cùng lúc đó, ông chủ nhà họ Trương dẫn theo cao thủ nhà họ Trương đang trên đường đến nhà họ Lục. Trong phòng họp của nhà họ Lục, Lục Nguyên Thông ngồi ở vị trí chủ nhà, bên dưới là dòng chính của gia tộc.

 

Lúc này trên mặt mỗi người đều là vẻ nghiêm nghị chưa từng có.

 

“Trương Quỳnh đã dẫn theo toàn bộ cao thủ nhà họ Trương đang trên đường đến nhà họ Lục.

 

Việc lần này liên quan đến sự sống còn của nhà họ Lục chúng ta, mọi người nhất định phải đồng lòng mới có thể cùng nhau chống lại kẻ địch mạnh được!”

 

Lục Nguyên Thông cao giọng nói.