Chiến Thần Ở Rể

Chương 2146




Chương 2146:

 

Lục Xuyên cười híp mắt nhìn Lưu Hoan: “Nếu hai người này chết ở nhà họ Lục thì ông có thấy nhà họ Lưu còn tư cách gì để đòi san băng gia tộc chúng tôi không?”

 

Giờ thì hai chân Lưu Hoan mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất.

 

“Sếp Lục, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!”

 

Ông ta thấp thỏm, lo sợ nói: “Xin ông hãy nương tình cho nhà họ Lưu một con đường sống, họ không thể chết được, họ thật sự không thể chết được!”

 

Để đào tạo một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ và một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, nhà họ Lưu đã gần như tiêu tốn một nửa tài lực. Ở Ninh Châu, nếu không có cao thủ Vương Cảnh làm trụ cột thì gia tộc nào dám tự xưng là thế phiệt?

 

Cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ bị đánh gục đã đành, đến cả cao thủ Vương Cảnh trung kỳ cũng bị thương nặng, chỉ cần Lục Xuyên muốn thì hai người này sẽ chết ngay.

 

Ngay cả người thừa kế nhà họ Lưu là Lưu Hoan cũng có khả năng bị giết.

 

Có thể nói rằng, hôm nay nhà họ Lưu đã bị nhà họ Lục áp đảohoàn toàn.

 

“Nếu không muốn chết thì nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai đã xúi giục ông mang bọn người đó đến nhà chúng tôi gây chuyện?”

 

Nụ cười trên mặt Lục Xuyên tất lịm, lạnh giọng chất vấn.

 

Quả nhiên, sắc mặt Lưu Hoan thay đổi ngay khi nghe được câu hỏi của ông ta.

 

“Sếp Lục, ông đang nói gì thế?”

 

Lưu Hoan giả vờ không biết, vội vàng nói: ‘Do một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của chúng tôi bị người của các ông giết nên tôi mới dẫn người đến nhà họ Lục mà”.

 

“Ông nói dối!”

 

Lục Xuyên quát lên: “Cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của gia tộc khác bị giết thì tôi còn tin, cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ nhà họ Lưu các ông bị giết thì tôi không tin đâu!”

 

“Sếp Lục, tôi nói thật mà”, Lưu Hoan hốt hoảng muốn khóc.

 

“Tốt thôi, vậy thì tôi hỏi ông, ông cảm thấy nhà họ Lục và nhà họ Lưu ai mạnh hơn?”

 

Lục Xuyên híp mắt, lời lẽ đây đe dọa: “Nói đúng sự thật đi, dám nói dối thì tôi giết ông ngay!”

 

Người Lưu Hoan run lên, nói liến thoảng: “Nhà họ Lục và nhà họ Lưu có thực lực ngang ngửa nhau, được gọi là gia tộc mạnh nhất chỉ dưới hai nhà ở Ninh Châu”.

 

“Tiếp, ông nói tối hôm qua nhà họ Lưu có một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ bị giết à?”

 

Lục Xuyên tiếp tục hỏi.

 

Lưu Hoan lại gật đầu: “Đúng vậy!”

 

“Chính miệng ông đã nói nhà họ Lưu và nhà họ Lục ngang ngửa nhau, vậy mà người của nhà họ Lục sau khi giết một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của các ông vẫn có thể bình yên vô sự chạy thoát à?”

 

“Ông nói đi, rốt cuộc là an ninh ở nhà các ông quá yếu hay là kẻ thần bí đã giết người đó quá mạnh?”

 

Lục Xuyên liên tục chất vấn.

 

Lưu Hoan sững sờ, vội vã nói: “Là do kẻ thần bí đó quá mạnh”.

 

“Có thể tự do ra vào nhà họ Lưu, giết được một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của các ông, đã thế còn có thể thoát thân trong khi nhà họ Lưu có cả cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, người như thế chắc là cũng có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ rồi chứ gì nữa?”

 

Lục Xuyên gặng hỏi: “Vậy thì thử nghĩ xem, nếu nhà họ Lục chúng tôi có cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ thì còn để nhà họ Lưu đứng ngang hàng với mình sao?”

 

“Lưu Hoan, tôi hỏi ông một lần cuối cùng, ai đã xui khiến ông?”

 

Ông ta găng giọng, giận dữ chất vấn.

 

Mấy cao thủ Vương Cảnh của nhà họ Lục đồng loạt tiến lên bao vây Lưu Hoan, ai nấy đều lom lom như thể chỉ cần Lục Xuyên ra lệnh một tiếng là sẽ giết ông ta ngay tức khắc.