Hoa Anh Kiệt nhìn chằm chằm Dương Thanh, toàn thân hừng hực ý chí chiến đấu.
Lão ta vẫn đang do dự không biết có nên đánh tiếp hay không.
“Tôi tuyên bố cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô chính thức kết thúc!”
Dương Thanh bỗng cao giọng nói.
“Dựa vào đâu mà cậu nói kết thúc là kết thúc?”
Hoa Anh Kiệt tức giận chất vấn.
Dương Thanh nhíu mày: “Một kẻ bại trận cũng có tư cách nói này nói nọ trước mặt tôi sao?”
“Nếu cậu chết, Vương của Yến Đô sẽ là tôi phải không?”
Hoa Anh Kiệt chợt hỏi.
Ánh mät Dương Thanh dần lạnh xuống: “Ông muốn giết tôi à?”
“Cậu phải chết!”
Hoa Anh Kiệt nghiến răng nói, lôi ra một lọ thuốc thủy tinh.
“Liều thuốc hoàn mỹ!”
Dương Thanh giật mình hoảng hốt.
Anh là cao thủ duy nhất từng uống liều thuốc hoàn mỹ, đương nhiên biết rõ Hoa Anh Kiệt đang cầm cái gì.
“Không ngờ cậu lại biết đây là thuốc gì.
Chắc là cậu cũng biết tôi uống thuốc này sẽ mạnh đến mức nào rồi chứ?”
Hoa Anh Kiệt cười nham hiểm.
Lão ta uống hết liều thuốc trước mắt mọi người.
“Âm!”
Thoáng chốc, một luồng khí tức hủy diệt bộc phá trong người lão ta.
Mặt đất dưới chân lão ta lập tức rạn nứt.
“Mọi người mau lùi lại nghìn mét!”
Dương Thanh cảm nhận được khí tức cưồng bạo trong người Hoa Anh Kiệt, vội vàng hô lên.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Hơi thở phát ra từ Hoa Anh Kiệt đã vượt quá Thần Cảnh đỉnh phong, hai mắt lão ta cũng dần dần nhuốm màu đỏ rực như một con thú dữ dăn.
“Đi maul”
Thấy những người khác còn thần người ra đó, Dương Thanh giận dữ quát.
“Anh Thanh, phải cẩn thận đấy!”
Mã Siêu dặn dò rồi không chần chừ nữa, giậm chân một cái nháy mắt đi thật xa.
“Đi thôi!”
Thượng Quan Nhu và Đoàn Vô Nhai cũng nhanh chóng mang các cao thủ trong gia tộc rời khỏi đây.
Các cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long thấy vậy cũng không dám nán lại, hối hả kéo nhau chạy đi.
Nơi đây chỉ còn lại Dương Thanh, Hoa Anh Kiệt, Kim Cương và tổng chỉ hội trưởng Hồng.
“Hội trưởng!”.