Chiến Thần Ở Rể

Chương 1932: 1932: Chương 1942






Đồng thời, thân thể ông ta cũng bị đầy lùi vài bước, đợi khi ông ta dừng lại được, khóe miệng đã ứa máu tươi.

Cảnh tượng này khiến mỗi người có mặt ở đây đều rúng động cả tâm can.

Ngay cả Dương Thanh cũng tỏ ra hết sức căng thẳng, bởi vì chính anh cũng không thể cảm nhận được chủ nhân giọng nói kia hiện đang ở đâu.

“Cút!”
Sau đó, lại một tiếng quát giận dữ vang lên.

Lúc này, gã trung niên cao lớn không dám nhùng nhằng, chỉ quảng cho Dương Thanh một ánh mắt tàn độc rồi vội chộp lấy Lưu lão quái, quay lưng định chạy.

Thấy gã trung niên kia sắp mang theo Lưu lão quái biến mất, Dương Thanh lập tức lạnh lùng quát: ‘Muốn chạy thì bỏ người lại đất”
Hôm nay, bất kể ai ra mặt, anh cũng phải giết Lưu lão quái.

Đương nhiên anh cũng biết rõ, trước kia, khi anh sắp tiến vào trạng thái điên cuồng, chính do Lưu lão quái này dùng cổ thuật chỉ đạo mười gã cao thủ Vương Cảnh tấn công anh mới khiến anh triệt để rơi vào cơn điên cuồng đến mất lí trí.


Nếu không phải do Lưu lão quái, anh vẫn còn có thể đè nén cơn cuồng bạo trong người, Vương Chiến cũng sẽ không mất mạng.

“Hả?”
Những người đứng đầu các thế lực lớn quanh đó nghe thấy Dương Thanh nói vậy, lập tức sợ hãi sửng sốt.

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng kia có thực lực rất mạnh, rõ ràng đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, Dương Thanh căn bản không phải đối thủ của ông ta nhưng vẫn dám đứng ra ngăn cản.

“Cậu vội vàng muốn chết như vậy à?”
Ông ta bỗng lên tiếng, giọng nói tràn ngập ý muốn giết người.

Đáy mắt Dương Thanh cũng đầy sát khí, hơi thở võ thuật trên người anh tăng vọt chỉ trong giây lát, phút chốc đã vượt xa cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong, bùng nổ ra ngoài.

Lần này, sắc mặt gã đàn ông trung niên kia đã trở nên cực kì khó coi.

Là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, dĩ nhiên ông ta có thể cảm nhận được, thực lực võ thuật của Dương Thanh lúc này đã tiến sát tới Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ.


Thực chất Dương Thanh đang từ bán bộ Siêu Phàm Cảnh lại nhanh chóng tăng được tới Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ.

Vậy có nghĩa là, một khi Dương Thanh dốc toàn lực đối phó với ông ta, anh hoàn toàn có thể phát huy được thực lực của một cao thủ Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ.

Một điểm quan trọng nữa là, giọng nói vừa rồi không hề vang lên nữa, chứng tỏ người kia hoàn toàn dửng dưng trước sự khiêu khích của Dương Thanh với ông ta.

“Anh Thanh!”
Mã Siêu lo lăng gọi, anh ta biết, trong trạng thái này, Dương Thanh rất mạnh.

Nhưng gã đàn ông trung niên kia càng mạnh hơn.

Dù Dương Thanh có dốc hết sức cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta.

“Để người lại!”
Dương Thanh nhắc lại lần nữa.

Gió phương Bắc rít gào, bông tuyết tán loạn đầy trời, mái tóc đã biến thành màu bạc của Dương Thanh cũng tung bay theo gió.

“Nếu cậu đã muốn chết đến thế thì tôi sẽ giúp cậu một tay!”.