Chiến Thần Ở Rể

Chương 1901: 1901: Chương 1911






Dương Thanh nhíu mày: “Đại đệ tử của lão ta tên Miêu Vân Nghiễm à?”
“Cậu biết hả?”
Thượng Quan Nhu ngạc nhiên nhìn Dương Thanh.

Những chuyện liên quan đến Miêu Thành đều là những bí mật, thậm chí chuyện của Lưu lão quái còn là bí mật trong bí mật, chỉ có những người quan trọng của Hoàng tộc mới được biết những chuyện này.

Không ngờ Dương Thanh cũng biết đại đệ tử của Lưu lão quái tên Miêu Vân Nghiễm.

“Thì ra là thế!”
Mắt Dương Thanh loé sát khí.

Vốn dĩ anh còn đang nghỉ ngờ quan hệ giữa Lưu lão quái và Miêu Vân Nghiễm, không phải đệ tử thì cũng là người thân.

Không ngờ lại giống như những gì anh nghĩ, Miêu Vân Nghiễm là đại đồ đệ của Lưu lão quái.

“Miêu Vân Nghiễm, đại đồ đệ của Lưu lão quái, năm mươi ba tuổi, thực lực Thần Cảnh trung Thượng Quan Nhu nghiêm túc nói: “Dù là ở Miêu Thành nhưng thiên phú võ thuật của Miêu Vân Nghiễm cũng thuộc dạng cực kỳ mạnh”.


“Nghe đồn sau khi Miêu Vân Nghiễm lợi dụng cổ thuật bùng nổ hết thực lực thì sức chiến đấu có thể so với Thần Cảnh đỉnh phong”.

Hiển nhiên Thượng Quan Nhu hiểu rõ tình hình của Miêu Thành.

Dương Thanh gật đầu: “Dù thiên phú võ thuật của ông ta có mạnh đi chăng nữa thì cũng chết rồi”
“Cái gì? Cậu nói ông ta chết rồi?”
Thượng Quan Nhu ngạc nhiên: “Ông ta là cao thủ có thể đấu với Thần Cảnh đỉnh phong, sao lại chết được?”
Bỗng nhiên cô ta nghĩ đến chuyện gì đó, kinh hãi nhìn Dương Thanh: “Chẳng lẽ cái chết của ông ta có liên quan đến cậu?”
Dương Thanh nhìn Thượng Quan Nhu, không trả lời lại mà chỉ nói: “Thế giới này rất lớn”.

Một câu hờ hững như chẳng có nghĩa gì lại làm tim Thượng Quan Nhu đập thình thịch.

Gô ta không biết cuối cùng có phải Dương Thanh đã giết Miêu Vân Nghiễm hay không nhưng cô ta hiểu ý Dương Thanh là trên thế giới này, có rất nhiều người có thể giết Miêu Vân Nghiễm.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình nên tất nhiên Thượng Quan Nhu sẽ không ép hỏi Dương Thanh.

“Bốn Hoàng tộc lớn, Hiệp hội Võ thuật, bắt tay đi!”

Dương Thanh chợt lên tiếng hỏi: “Nếu không sẽ không ai là đối thủ của Lưu lão quái”.

Hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Thượng Quan thất bại liên tục, nếu không nhờ họ có bí dược có thể ức chế cổ độc thì sẽ không thể chiến đấu lâu như vậy.

Nhưng chiến đấu càng lâu, vết thương trên người họ chồng chất, trái lại Lưu lão quái thì vần còn rất mạnh.

Ngoài việc trông có vẻ hơi nhếch nhác một chút thì hơi thở võ thuật trên người lão ta vẫn ở Thần Cảnh đỉnh phong.

Cho dù Dương Thanh bùng nổ hoàn toàn thực lực thì chưa chắc có thể giết Lưu lão quái một cách dễ dàng.

Đến Thần Cảnh đỉnh phong rồi, ai mà chẳng có cách bảo vệ mạng sống?
Dương Thanh muốn giết Lưu lão quái, không hề dễ dàng.

Chứ đừng nói đến việc bây giờ anh không thể chiến đấu.

Nếu không một khi phá giải phong ấn huyệt vị rồi, rất có thể hơi thở điên cuồng trong cơ thể anh sẽ làm anh hoàn toàn mất trí.

“Mọi người còn muốn xem đến khi nào?”
Thượng Quan Nhu bước lên phía trước, cô ta nhìn các Hoàng tộc khác và Hiệp hội Võ thuật, lạnh giọng nói: “Bây giờ chỉ có bắt tay, tập trung hết cao thủ Thần Cảnh cùng nhau đối phó mới có thể có một cơ hội.

Nếu không, không ai có thể đánh bại lão ta”..