Chiến Thần Ở Rể

Chương 1813: 1813: Chương 1814






“Dừng xe!”
Trông thấy sắp tới căn cứ đầu tiên của Hồng Trần, Dương Thanh bỗng ra lệnh.

Người trung niên vội vàng dừng xe, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Ông ta chưa kịp đặt câu hỏi.

Dương Thanh đã xuống xe một mình đi vào căn cứ của Hồng Trần.

Tướng quân!
Ông ta cuống quýt định đuổi theo, lại nghe thấy anh nói: “Đứng đợ i tôi mấy phút!”
Vâng!
Người trung niên vội vàng đáp.

Mặc dù ông ta muốn đi theo nhưng nhiệm vụ của ông là phải phục tùng mệnh lệnh.

Hơn nữa, Dương Thanh là tướng quân của biên giới phía bắc, vốn không cần ông ta phải lo lắng.

“Reng reng!”
Đúng lúc này, trong can cứ của Hồng Trần phát ra tiếng còi báo động chói tai.


Có kẻ địch tập kích! Có kẻ địch tập kích!
Vô số cao thủ chạy vọt ra, ai nấy đều cầm theo súng đạn nặng trịch.

.

Ngôn Tình Sắc
“Mày là ai? Sao dám tự tiện xông vào Hồng Trần? Chết đi!”
Mười mấy sát thủ Hồng Trần ôm súng lớn đồng loạt chĩa vào Dương Thanh.

“Đoàng đoàng đoàng!”
Một tràng tiếng súng nổ liên tiếp vang lên.

Đám sát thủ Hồng Trần kinh hãi thấy người thanh niên đang đứng trước mặt họ đột nhiên biến mất.

“Người đâu rồi?”
Có người thốt lên.

“Vù!”
Chuyện xảy ra sau đó khiến bọn họ rơi vào tuyệt vọng.


Dương Thanh chợt xuất hiện trước mặt một sát thủ ôm đại bác trong tay, tóm lấy đầu hắn.

“Răng rắc!”
Đầu hắn bị bẻ gãy, máu chảy ròng ròng.

“Vù vù vù!”
Dương Thanh lại biến mất.

Mỗi lần anh xuất hiện đều sẽ có thêm một sát thủ bỏ mạng.

Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, mấy chục sát thủ Hồng Trần đều ngã trong vũng máu, bị trúng một đòn trí mạng.

Chỉ còn lại một gã người Tây cao to, cũng là sát thủ mạnh nhất ở căn cứ này, có thực lực bán bộ Thần Cảnh.

Lúc này, trong mắt ông ta tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, ngơ ngác nhìn đồng bọn hôm qua còn kề vai chiến đấu với ông ta hiện giờ đều đã chết.

“Rốt… rốt cuộc mày là ai?”
Ông ta lắp bắp hỏi.

Ông ta chưa từng thấy cao thủ trẻ tuổi như Dương Thanh ở chiến trường ngoài biên giới.

Bản thân ông ta là sát thủ bán bộ Thần Cảnh, nhưng khi đối mặt với Dương Thanh lại chỉ còn tuyệt vọng.

“Xem ra ông cũng không biết!”
Sát khí lóe lên trong mắt Dương Thanh.

Anh búng một hòn đá..