Lần này, cao thủ áo đen không vội vàng tấn công anh nữa, là bước từng bước về phía anh.
Dương Thanh nhìn chằm chằm đối phương, điên cuồng vận hành Chiến Thần Quyết.
Chỉ là vết thương của anh quá nặng, công pháp chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Hiện giờ, anh chỉ có thể dựa vào huyết mạch cuồng hoá.
Cao thủ áo đen đi tới vị trí cách Dương Thanh khoảng bốn năm mét, bỗng dừng bước nhìn chằm chằm anh: “Bây giờ tôi muốn giết cậu rất đơn giản, giống như giẫm chết một con kiến.
Không phải cậu vừa nói cậu sẽ không chết sao?”
Dương Thanh cắn chặt răng, đôi mắt đỏ sậm chứa đầy sát khí.
“Người sở hữu huyết mạch cuồng hoá thì đã sao? Cũng chỉ như vậy mà thôi! Nói thật lòng, mẹ cậu chuyển huyết mạch cuồng hoá lên người cậu đúng là lãng phí của giời!”
“Có phải cậu cảm thấy bây giờ mình còn trẻ đã có được tu vi Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong là thiên phú cực kỳ xuất chúng rồi không?”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu có thể tu luyện nhanh như vậy không phải vì có thiên phú xuất chúng, mà là nhờ vào huyết mạch cuồng hoá”.
Cao thủ áo đen không ngừng cười lạnh, khinh thường nói với Dương Thanh.
Lửa giận trong mắt anh càng thêm mãnh liệt.
Cao thủ áo đen vẫn còn nói tiếp: “Phải rồi, tôi suýt quên không nói cho cậu một chuyện.
Thật ra bố ruột của cậu chết trong tay tôi đấy”.
“Mẹ cậu muốn chuyển huyết mạch cuồng hoá sang cho cậu là vì muốn cậu thoát khỏi sự truy sát của tôi.
Nhưng mà số cậu đen thật, cuối cùng vẫn gặp phải tôi”.
“Bố cậu bị tôi giết rồi, bây giờ cậu cũng phải chết trong tay tôi.
Đúng là một gia đình bi thảm!”
Lời nói của cao thủ áo đen đã hoàn toàn chọc giận Dương Thanh.
Sắc đỏ trong mắt Dương Thanh càng ngày càng đậm, toàn thân toả ra một luồng khí thế khủng khiếp.
Anh nhìn chằm chằm cao thủ áo đen, nghiến răng hỏi: “Ông nói, chính ông đã giết bố tôi sao?”
Cao thủ áo đen cười lạnh đáp: “Sao hả? Có phải biết được chân tướng xong rất muốn giết tôi để báo thù rửa hận cho bố mẹ không?”
“Nhưng vậy thì đã sao? Cậu chỉ là một con kiến dựa vào huyết mạch cuồng hoá mới có được thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh mà thôi.
Tôi đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh.
Trong mắt tôi cậu chính là một con kiến nhỏ bé có thể bị tôi giẫm chết bất cứ lúc nào”.
Cao thủ áo đen không ngừng khiêu khích Dương Thanh, khiến cơn giận của anh ngày càng nồng đậm, ánh mắt mang theo sát khí mãnh liệt.
“Câm miệng! Ông câm miệng lại cho tôi!”
Anh nổi giận gầm lên.
“Ầm đoàng đoàng!”.