“Cậu Thanh, cậu ấy không sao thật đấy chứ?”
Sau khi Dương Thanh rời khỏi một lúc lâu, Lục Xuyên mới kinh ngạc hỏi Lục Nguyên Thông.
Lúc bọn họ chạy tới đã nhìn thấy toàn thân Dương Thanh dày đặc vết thương, trông rất thê thảm.
Lục Nguyên Thông lắc đầu, trầm giọng nói: “Thực lực của cậu ấy sâu không lường được, chút thương tích này chẳng là gì đâu”.
Dương Thanh ra khỏi bệnh viện, đi tới Ninh Sơn.
Vừa rồi lúc anh nhảy khỏi đỉnh núi theo Lục Tinh Tuyết, nội tâm đang điên cuồng của anh đột nhiên khôi phục bình tĩnh.
Anh biết rõ trước khi rơi xuống, anh chỉ giữ lại được một tia lý trí, nhưng không thể dễ dàng tỉnh táo như vậy được.
Có thể nói đây là lần đầu tiên anh tỉnh lại nhanh nhất sau khi lên cơn cuồng bạo.
Dương Thanh đứng trên đỉnh Ninh Sơn, nhìn xuống chân núi, trong lòng bình tĩnh.
Anh nhắm mắt, nhớ lại lúc anh nổi giận đến phát điên.
Anh đã tha cho Long Huy Hoàng một mạng, nhưng trước khi đi ông ta lại ra tay với Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên.
Long Huy Hoàng dùng hai cô gái vô tội này để uy hiếp Dương Thanh, ép anh quỳ xuống tự phế võ công.
“Ông muốn chết hả?”
Dương Thanh đã hoàn toàn chìm đắm trong cơn giận dữ, trong đầu ngập tràn cảnh tượng vừa xảy ra.
Bản thân anh cũng không ý thức được, chỉ mới nhớ lại mà hai mắt đã đỏ bừng, cơn giận sôi trào, uy lực khủng bố lan tràn ra ngoài.
“Sau hôm ngay, Hoàng tộc họ Long không còn tồn tại ở Chiêu Châu nữa!”
Dương Thanh nghiến răng nói.
Trong lúc đó, một cơn đau mãnh liệt ập tới như muốn làm nổ tung đầu anh.
“A a a…”
Anh ngửa mặt lên trời hét lớn, cả người tựa như Tu La đến từ địa ngục.
“Chính là lúc này!”
Dương Thanh cố nén nỗi đau trong đầu, bỗng nhảy từ đỉnh Ninh Sơn xuống.
Anh để cơ thể rơi tự do như không hề cảm giác được gì, tiếng gió ào ào bên tai như đang nằm trên một con thuyền lá lênh đênh trên mặt biển mênh mông.
Dần dà, sắc đỏ trong mắt anh dần biến mất.
Khí tức cuồng bạo đột nhiên biến mất như thủy triều rút xuống.
“Không xong rồi!”
Dương Thanh bỗng bừng tỉnh, phát hiện mình sắp rơi xuống đất.
Không có Lục Tinh Tuyết, một mình anh dễ ứng phó hơn nhiều.
Anh nhìn thấy chân mình sắp chạm tới một tảng đá lớn.
“Đến lúc rồi!”
Dương Thanh bỗng dùng sức đá mạnh xuống.
Sức mạnh khủng bố khiến một góc của tảng đá vỡ vụn.
Cơ thể của Dương Thanh vẫn trên đà rơi xuống.
Nhưng cú đá vừa rồi đã khiến tốc độ rơi của anh giảm đi rất nhiều.
“Uỳnh!”
Mấy giây sau, hai chân anh chạm đất.
Mặt đất lõm xuống hình dấu chân rõ rệt.
Dương Thanh lại như không có việc gì, hai đùi run rẩy.
“Mình thành công rồi!”
Dương Thanh lập tức mừng rỡ.
Anh chợt phát hiện mình đã có thể tự do khống chế, tùy ý cuồng bạo hay bình tĩnh lại.
Anh không biết tại sao lại như vậy, nhưng lại biết sau khi rơi vào trạng thái cuồng bạo, chỉ cần rơi tự do xuống trong bốn năm giây, anh sẽ khôi phục lại bình tĩnh.
Mặc dù trạng thái cuồng bạo khiến anh rất đau đớn, áp lực đè nặng nhưng anh lại có thể phát huy thực lực vượt xa cảnh giới võ thuật của mình.
Với thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh hiện giờ, nếu anh rơi vào trạng thái cuồng bạo sẽ không cần sợ cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh nữa, thậm chí còn có thể lấy mạng đối phương.
Từ khi đột phá Siêu Phàm Cảnh, chênh lệch giữa hai cảnh giới nhỏ cũng rất lớn, dù là thiên tài võ thuật cũng khó có thể khiêu chiến vượt cấp.
Nhưng khi Dương Thanh cuồng bạo lại làm được chuyện này.
Ngay sau đó, anh lại leo lên đỉnh Ninh Sơn, cố gắng ép mình rơi vào trạng thái cuồng bạo rồi lại nhảy khỏi đỉnh núi.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, anh đã có thể lập tức lấy lại bình tĩnh.
Nói đúng hơn, tính từ lúc nhảy xuống vách núi, đến giây thứ tư là anh có thể bình tĩnh lại rồi.
Cũng có nghĩa là, nếu sau này gặp phải đối thủ mạnh hơn, chỉ cần nghĩ cách khiến mình rơi vào trạng thái cuồng bạo, anh sẽ đánh ra được thực lực của Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Còn muốn khôi phục bình tĩnh thì chỉ cần tìm nơi cao nhảy xuống, bốn giây là đủ.
Chỉ là không thể lúc nào chiến đấu cũng có sẵn nơi cao để anh rơi tự do bốn giây.
Nói cách khác, anh phải tìm một nơi cao gần bốn mươi mét để nhảy xuống.
“Mình có thể tưởng tượng để kích hoạt trạng thái cuồng bạo, có khi nào cũng có thể tưởng tượng mình đang nhảy khỏi đỉnh Ninh Sơn để giải trừ trạng thái này không nhỉ?”
Dương Thanh lẩm bẩm: “Cứ thử là biết!”
Nói làm liền làm, có kinh nghiệm từ lần trước nên Dương Thanh nhanh chóng kích hoạt được trạng thái cuồng bạo.
Ngay sau đó, anh lại bắt đầu tưởng tượng bản thân đang nhảy khỏi đỉnh Ninh Sơn, cảm giác rơi tự do rất thật.
Lần đầu thất bại!
Anh lại bắt đầu thử lần thứ hai!
Lần thứ hai cũng nhanh chóng thất bại!
Tiếp tục!
Lần thứ ba lại thất bại!
Không ngừng tiếp tục!
Mãi đến lần thứ tám, rốt cuộc anh cũng có thể khôi phục bình tĩnh sau ba mươi bảy giây!
“Thành công rồi!”
Dương Thanh kích động hô lên.
Anh vốn là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, biết rõ muốn dùng thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh đánh bại cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh khó khăn như thế nào.
Chỉ cần anh rơi vào trạng thái cuồng bạo là có thể bộc phát sức mạnh tương đương Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Tuy anh phải mất ba mươi bảy giây mới giải trừ được trạng thái cuồng bạo nhưng ít nhất cũng chứng tỏ, con đường anh chọn đã đúng.
Chỉ cần tiếp tục rèn luyện, có lẽ sau này còn có thể rút ngắn thời gian giải trừ cuồng bạo xuống ba bốn giây.
Ngay khi Dương Thanh đang chuyên tâm nghiên cứu cách khống chế cảm xúc, kích hoạt và giải trừ trạng thái cuồng bạo thì ở Hoàng tộc họ Diệp xa xôi.
“Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long đã đến Ninh Châu ba tiếng rồi, sao vẫn chưa có tin tức gì?”
Diệp Hoàng ngồi trên ngai vàng trong điện Diệp Hoàng, lạnh lùng chất vấn.
“Ông nội chờ cháu liên hệ với bọn họ!”
Một người trẻ tuổi đứng dưới ngai vàng cuống quýt đáp.
.