Chiến Thần Ở Rể

Chương 1294: 1294: Quên Mất Bản Thân






“Á…”  
      Đúng lúc này, tiếng hét kinh ngạc của một cô gái bỗng vang lên: “Chị, ở đây… ở đây có người, hình như chết… chết rồi!”  
      Một cô gái trẻ mặc đồ thể thao, không trang điểm đang lắp bắp với vẻ sợ hãi.

      “Chắc anh ấy còn sống, chị vừa thấy ngón tay anh ấy cử động mà”.

      Một cô gái trẻ khác cũng mặc đồ thể thao nói với vẻ bất an.

      “Chị, hình như anh ta bị thương, chúng ta có cần cứu anh ta không ạ?”  
      Cô gái nhỏ hơn do dự: “Ở đây không có camera, nhỡ anh ta chết, liệu người nhà của anh ta có đổ cho chúng ta không thế?”  
      “Chắc không đâu!”  
      Cô gái lớn hơn lập tức nói với vẻ kiên định: “Thiên Thiên, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, nếu chúng ta đã gặp anh ấy thì đừng nghĩ nhiều nữa, tìm cách đưa anh ấy xuống núi thôi!”  
      “Vâng ạ!”  
      Thiên Thiên vội đáp.

      Cô gái lớn hơn tên Lục Tinh Tuyết, còn cô gái kia là em họ cô ta - Mục Thiên Thiên.

      Tuy Ninh Sơn là ngọn núi cao nhất Ninh Châu, nhưng may mà vẫn có đường lớn vòng quanh núi, chỉ có điều con đường lên đỉnh núi không được trải nhựa.

      Hai chị em phải tốn rất nhiều công sức thì mới đưa được Dương Thanh xuống khỏi đỉnh núi, đến con đường vòng quanh núi.

      “Phù!”  
      Hai chị em thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng, người đầy mồ hôi.

      “Anh ta nặng thật đấy!”  
      Mục Thiên Thiên thở hổn hển: “Em lớn thế này rồi, lần đầu tiên phải cõng đàn ông, hời cho anh ta quá”.

      Mục Thiên Thiên nói rồi trừng mắt nhìn Dương Thanh đang hôn mê.

      Lục Tinh Tuyết có vẻ chín chắn hơn, lo lắng nhìn Dương Thanh: “Thiên Thiên, em xuống núi lái xe lên đây đi, chúng ta mau đưa anh ấy đến bệnh viện, bằng không anh ấy sẽ chết thật mất”.


      “Vâng!”  
      Thiên Thiên cũng nghiêm nghị hẳn, vội chạy xuống núi.

      Hôm nay là cuối tuần, hai chị em định leo núi nên mới dừng xe ở chân núi, khó khăn lắm mới lên được tới đây, nào ngờ lại thấy Dương Thanh bị thương nặng ở đỉnh núi.

      Thiên Thiên nhanh chóng lái xe tới, hai chị em lại tốn bao công sức để kéo được Dương Thanh lên xe.

      Một tiếng sau, ở bệnh viện nhân dân Ninh Châu.

      “Bác sĩ, bạn trai tôi sao rồi?”  
      Cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy nhân viên y tế bước ra ngoài, Lục Tinh Tuyết vội bước đến hỏi.

      Nửa tiếng trước, hai chị em đã đưa Dương Thanh đến bệnh viện nhân dân Ninh Châu, sau khi kiểm tra vết thương xong, bác sĩ lập tức chuyển Dương Thanh vào phòng cấp cứu.

      Nhưng phải có chữ ký của người thân thì mới cứu chữa được, thế nên Lục Tinh Tuyết đành nói mình là bạn gái của Dương Thanh.

      “Vết thương của bạn trai cô rất nghiêm trọng, có tỉnh lại hay không phải dựa vào may mắn của cậu ta rồi”.

      Bác sĩ nhìn Lục Tinh Tuyết, áy náy nói.

      “Nghiêm trọng đến thế ư?”  
      Vẻ lo lắng trong mắt Lục Tinh Tuyết càng rõ rệt hơn.

      Tuy họ chỉ tiện tay cứu người, nhưng cô ta và Mục Thiên Thiên đã tốn bao công sức để đưa Dương Thanh đến bệnh viện, giờ lại hay tin, rất có thể Dương Thanh chưa tỉnh lại ngay.

      “Chị, chị đừng buồn, chúng ta chỉ tình cờ gặp anh ta, đưa được anh ta tới bệnh viện đã là hết lòng lắm rồi”.

      Mục Thiên Thiên nắm tay Lục Tinh Tuyết, thấp giọng an ủi.

      Cô ta biết Lục Tinh Tuyết rất lương thiện, nếu Dương Thanh chết thật, chắc chắn Lục Tinh Tuyết sẽ rất buồn.


      Lục Tinh Tuyết gật nhẹ đầu, nhìn Dương Thanh đã được đưa vào phòng bệnh, nói khẽ: “Hy vọng anh sẽ tai qua nạn khỏi!”  
      “Chị, chị định ở lại chăm sóc anh ta đấy à?”  
      Thấy Lục Tinh Tuyết định đi vào phòng bệnh, Mục Thiên Thiên lập tức cuống lên, vội kéo tay cô ta.

      Lục Tinh Tuyết nói: “Thiên Thiên, đã cứu người thì phải cứu đến cùng, bây giờ anh ấy đang bị thương nặng, chúng ta cũng không liên lạc được với người nhà của anh ấy”.

      “Cho dù thế nào, anh ấy cũng do chúng ta cứu xuống núi, chẳng lẽ chúng ta lại bỏ anh ấy ở đây một mình ư?”  
      Mục Thiên Thiên nói với vẻ oán trách: “Sớm biết thế này thì em đã mặc xác anh ta rồi!”  
      Tuy cô ta nói thế nhưng trên mặt cũng có vẻ lo lắng.

      Hai chị em trông chừng Dương Thanh từ sáng đến tối mà anh vẫn chưa tỉnh lại.

      “Thiên Thiên, cũng muộn lắm rồi, em về trước đi!”  
      Lục Tinh Tuyếtchợt nói.

      “Còn chị thì sao?”  
      Mục Thiên Thiên hỏi.

      Lục Tinh Tuyết nhìn Dương Thanhtrên giường bệnh, nói với vẻ không đành lòng: “Đêm nay chị canh ở đây vậy!”  
      “Sao cơ? Đêm nay chị phải canh ở đây á?”  
      Mục Thiên Thiên lập tức trợn tròn mắt,có lẽ người khác không biết thân phận của Lục Tinh Tuyết, nhưng cô ta thì biết rất rõ ràng.

      Ở Ninh Châu có hai gia tộc đỉnh cao, dưới hai gia tộc này là ba gia tộc hạng hai.

      Lục Tinh Tuyết đến từ nhà họ Lục - một trong ba gia tộc hạng hai đó.

      Lục Tinh Tuyết là cháu gái ruột của chủ gia tộc họ Lục đương nhiệm.

      Lục Tinh Tuyết có thân phận như thế, giờ lại định trông chừng cho một người xa lạ bị thương nặng, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ khiến cả Ninh Châu kinh hãi.


      “Dù sao anh ấy cũng bị thương nặng, nhỡ nửa đêm tỉnh lại mà không có ai chăm sóc thì phải làm sao?”  
      Vẻ lo lắng trên mặt Lục Tinh Tuyếtcàng rõ hơn, cô ta nhìnMục Thiên Thiên: “Thiên Thiên, em cứ yên tâm, chị chỉ canh ở đây một đêm thôi, không sao đâu”.

      “Chị, nếu Lý Tấn biết chuyện này, chị cũng biết hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào rồi đấy”.

      Mục Thiên Thiên lo lắng nói: “Lý Tấn vẫn luôn coi chị là người phụ nữ của anh ta, nhưng bây giờ chị lại canh bệnh cho người này, một khi Lý Tấn biết, chẳng những người này sẽ bị anh ta giết mà nhà họ Lục cũng sẽ bị liên lụy”.

      “Chị, chị phải biết rõ điều đó”.

      Nhà họ Lý là một trong hai gia tộc đỉnh cao ở Ninh Châu, Lý Tấn chính là người nhà họ Lý.

      Nghe thấy tên Lý Tấn, sắc mặt Lục Tinh Tuyết hơi tái, cô ta cắn môi, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh, hơi đấu tranh tư tưởng.

      Cô ta lương thiện bẩm sinh nên không nỡ để Dương Thanh ở đây một mình, nhưng cô ta cũng sợ Lý Tấn biết chuyện.

      Nếu chỉ có mình cô ta thì cô ta cũng không sợ, nhưng nếu làm liên lụy tới Dương Thanh và nhà họ Lục thì đó là lỗi của cô ta.

      “Chị, chúng ta làm thế này đã là hết lòng lắm rồi, chị đừng lo nữa, có thể sống sót hay không thì phải dựa vào anh ta thôi”.

      Mục Thiên Thiên kéo tay Lục Tinh Tuyết, sợ Lục Tinh Tuyết không chịu rời đi nên nói thêm: “Hay thế này, sáng sớm mai em và chị lại đến thăm anh ta được không?”  
      “Vậy cũng được!”  
      Rốt cuộc Lục Tinh Tuyết cũng đồng ý, cô ta nhìn về phía Dương Thanh: “Rất xin lỗi, tôi không thể ở đây với anh, bằng không sẽ hại anh mất”.

      Cô ta nói rồi lấy giấy bút viết mấy chữ, đặt bên gối Dương Thanh rồi mới rời đi với Mục Thiên Thiên.

      Dương Thanh không hề hay biết những chuyện này.

      Anh hôn mê cả đêm, đến hôm sau, khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu xuống mặt đất, ngón tay của Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh bỗng giật giật.

      “Ừm!”  
      Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh bỗng bật dậy, trông rất hốt hoảng, đầu đầy mồ hôi.

      Một lúc lâu sau, anh mới hoàn hồn, trong đôi mắt hoảng hốt dần có thần thái.

      Nhưng đầu anh trống rỗng, không thể nhớ nổi bất cứ chuyện gì.


      “A…”  
      Khi anh định nhớ lại, cơn đau dữ dội bỗng xộc vào đầu anh.

      Anh ôm đầu, hét lên thảm thiết.

      “Bác sĩ! Bác sĩ!”  
      Y tá đến kiểm tra vội hô to.

      Mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng nhanh chóng chạy vào phòng bệnh, tiêm thuốc an thần cho Dương Thanh.

Anh dần bình tĩnh lại, thở hổn hển, người đầm đìa mồ hôi.

      “Bây giờ cậu đỡ hơn rồi chứ?”  
      Thấy Dương Thanh đã bình tĩnh lại, bác sĩ điều trị chính mới hỏi.

      Dương Thanh ngơ ngác nhìn bác sĩ: “Ông là ai?”  
      “À!”  
      Bác sĩ lập tức ngơ ngác, vội nói:“Tôi là Trần Bân - bác sĩ điều trị chính của cậu”.

      “Vậy tôi là ai?”  
      Dương Thanh hỏi tiếp.

      Lần này, mấy bác sĩ nhìn nhau, đều trông thấy vẻ nghiêm nghị trong mắt đối phương.

      Họ nhanh chóng đưa ra kết luận: Bệnh nhân bị mất trí nhớ!  
      “Sao cơ? Anh ta bị mất trí nhớ á?”  
      Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đã có mặt ở văn phòng của bác sĩ từ sáng sớm, khi biết Dương Thanh mất trí nhớ, Mục Thiên Thiên hô lên kinh ngạc.

      Bác sĩ gật đầu, nghiêm nghị nói: “Kết quả kiểm tra cho thấy, trừ vết thương nặng trên cơ thể ra, các chỉ số khác đều rất bình thường, đại não cũng không bị kích thích”.

      “Về phần tại sao cậu ta mất trí nhớ thì tạm thời chưa rõ”.

      Sau khi nghe bác sĩ giải thích, nét mặt của hai chị em nghiêm túc hẳn lên.

      Họ vốn rất vui khi biết Dương Thanh đã tỉnh, nhưng giờ anh lại mất trí nhớ, còn không biết mình là ai..