Chiến Thần Ở Rể

Chương 1237: 1237: Càng Đánh Càng Mạnh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dương Thanh lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt điên cuồng nhìn thẳng vào gã đàn ông kia, nghiến răng nói: "Lưu lão quái, phải chết!"  
      Vẫn là câu nói này!  
      "Đã thế thì dù tôi giết cậu, hẳn vị kia cũng sẽ không nhúng tay đâu nhỉ?"  
      Gã đàn ông trung niên lạnh lẽo nói.

      Ông ta nói vậy là đang muốn thử ý vị kia, đối phương vẫn chẳng nói thêm gì, ra vẻ không định nhúng tay vào chuyện này.

      "Anh Thanh, quân tử báo thù, mười năm không muộn!"  
      Mã Siêu cắn răng hô.

      Anh ta cũng

phía đối thủ.

      "Uỳnh uỳnh uỳnh!"  
      Dương Thanh lại bắt đầu một vòng tấn công mãnh liệt gã đàn ông trung niên kia, những đòn tấn công lần này lại mạnh hơn lần trước khá nhiều.

      Gã trung niên cao to kia cũng nhận ra, thực lực của Dương Thanh lại tăng mạnh vài phần, sắc mặt lập tức âm trầm cực kì.

      Nếu cứ tiếp tục như thế nữa, chẳng phải thực lực của Dương Thanh sẽ có lúc vượt qua ông ta sao?  
      Nghĩ tới đây, ông ta kinh sợ toát mồ hôi lạnh.

      "Ranh con, mày muốn chết hả!"  
      Ông ta vung mạnh cánh tay, một luồng sức mạnh đáng sợ từ từ ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó đột ngột chụp về phía Dương Thanh.

      Dương Thanh lập tức nắm tay, công kích về phía lòng bàn tay ông ta.


      "Uỳnh!"  
      Một tiếng động lớn vang lên, dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Dương Thanh bị đẩy lùi về sau bảy, tám bước, gã đàn ông cao lớn kia cũng bị đẩy lui bảy, tám bước.

      Lần so chiêu này, sức mạnh của hai người đã ngang nhau!  
      "Sao có thể như vậy được?"  
      Long Khoa trợn to mắt hô lên, không thể tin nổi.

      Diệp Xung và Hoa Anh Kiệt cũng kinh ngạc tột cùng, gã đàn ông trung niên kia chính là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, vậy mà lần so chiêu này, Dương Thanh lại có thể ngang sức với ông ta.

      Cảnh tượng này khiến bọn họ tưởng mình đang nằm mơ.

      Một hơi thở mờ mịt như có như không chợt tràn ra từ trên người Dương Thanh.

      Cảm nhận được hơi thở quen thuộc này, gã đàn ông trung niên lập tức căng thẳng nhìn, bởi vì lúc này, hơi thở võ thuật của Dương Thanh đã bước vào Siêu Phàm Cảnh.

      Ông ta không thể xác định, đây là sức mạnh thuộc về thực lực chân chính của Dương Thanh hay chỉ là sức mạnh mượn tạm từ thứ thuốc tăng cường thực lực hoặc bí pháp nào đó.

      Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần có thể giúp một cao thủ võ thuật trở nên mạnh mẽ thì sức mạnh đó vẫn thuộc về thực lực của người này.

      Ngay cả chính ông ta cũng chưa từng nghe nói tới một người trẻ tuổi như vậy có thể đạt tới Siêu Phàm Cảnh.

      "Rốt cuộc cậu là ai?"  
      Giờ khắc này, ông ta không muốn tiếp tục tấn công Dương Thanh nữa mà chỉ nghiêm sắc mặt hỏi anh.

      Ông ta không tin một thiên tài võ thuật cỡ này lại là một cao thủ trong thế gian.


      Người như thế nhất định phải có lai lịch cực lớn.

      Ban đầu ông ta còn cho rằng, khi ông ta muốn ra tay đánh chết Dương Thanh, vị cao thủ thần bí kia xuất hiện là vì bất mãn chuyện ông ta bước vào thế gian.

      Nhưng giờ xem ra, việc này có lẽ không đơn giản như vậy, sự xuất hiện của vị cao thủ thần bí kia có lẽ là vì Dương Thanh.

      Mới đầu, vị đó xuất hiện để ngăn cản mình giết Dương Thanh, nhưng hiện tại vì sao lại không nhúng tay vào nữa?  
      Là bởi vì, trước đó, thực lực của Dương Thanh chưa đủ mạnh.

Nhưng lúc này, Dương Thanh đã có thực lực ngang với cảnh giới Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ rồi.

      Đấu với ông ta, chí ít cũng không dễ dàng bị giết chết nữa.

      "Tôi là ai có gì quan trọng sao?"  
      Sắc mặt Dương Thanh tràn ngập ý muốn giết người: "Tôi chỉ muốn lấy mạng Lưu lão quái! Nếu không phải tại ông ta, ông Chiến đã không phải chết!"  
      Gã đàn ông trung niên cho rằng, Dương Thanh sẽ không nói cho ông ta biết thân phận chân thật của mình.

      Nhưng ông ta không biết, ngay chính bản thân Dương Thanh cũng không rõ thân phận của mình ra sao.

      Anh vốn cho rằng gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô là nhà của mình, Vũ Văn Cao Dương - người đứng đầu gia tộc đó chính là bố mình.

      Nhưng sau này, anh mới biết, Vũ Văn Cao Dương không phải bố đẻ của anh, năm ấy mẹ anh kết hôn với Vũ Văn Cao Dương thì đã mang thai anh rồi.

      "Hừ!"  

      Gã đàn ông trung niên kia hừ lạnh một tiếng: "Đồ không biết lượng sức mình!"  
      Vừa dứt lời, hơi thở võ thuật trên người ông ta đột nhiên mạnh thêm, ông ta ngạo nghễ nhìn Dương Thanh, nói: "Ranh con, tuổi còn trẻ đã có thực lực võ thuật cỡ này đúng là không dễ".

      "Nhưng muốn cướp Lưu lão quái trong tay tôi thì tuyệt đối không có khả năng!"  
      Dương Thanh chẳng buồn dài dòng thêm nữa, chân anh thoáng di động, một lần nữa lao về phía ông ta, như muốn nhất quyết giết bằng được Lưu lão quái.

      "Uỳnh uỳnh uỳnh!"  
      Hai người điên cuồng so chiêu, uy lực võ thuật của họ gần như đã bao trùm cả Yến Đô.

      Đám người cầm quyền của các thế lực lớn đang đứng cách bọn họ cả trăm mét, ai nấy đều hết sức căng thẳng.

      Sức mạnh của Dương Thanh đã vượt xa tưởng tượng của họ.

      Bọn họ còn cho rằng, dù không chết nhưng Dương Thanh cũng sẽ bị người đàn ông trung niên kia đánh trọng thương, nhưng thật bất ngờ, Dương Thanh không chỉ không bị thương, trái lại càng đánh càng mạnh.

      "Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng phải Dương Thanh đã dốc kiệt sức rồi cơ mà? Vì sao còn có thể phát huy thực lực mạnh cỡ đó?"  
      Bọn họ càng xem càng bối rối.

      Bọn họ còn đang chờ xem Dương Thanh bị giết, nhưng kết quả lại thấy Dương Thanh càng mạnh hơn.

      "Tôi lại đang muốn đợi xem, lát nữa các cao thủ đứng đầu của các vị đấu với cậu Thanh thế nào".

      Đoàn Vô Nhai châm chọc nói.

      Thượng Quan Nhu cũng nở nụ cười: "Thần Cảnh đấu với Siêu Phàm Cảnh, cháu chưa thấy bao giờ".

      “Chú cũng chưa được thấy bao giờ, nhưng hôm nay có lẽ sẽ được mở mang kiến thức đôi chút đấy".

      Đoàn Vô Nhai cười nói: "Chỉ có điều, chú đang thắc mắc, cao thủ Thần Cảnh có thể chống đỡ cao thủ Siêu Phàm Cảnh được bao lâu nhỉ?"  
      "Cháu đoán, chắc chừng mười giây!"  

      Thượng Quan Nhu nói.

      Đoàn Vô Nhai lắc đầu: "Quá lâu, một giây cũng đã là quá lâu".

      Cuộc hội thoại của hai người lọt tới tai đám người Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp cùng đám cao thủ của Hiệp hội Võ thuật, sắc mặt bọn họ trở nên khó coi tột đỉnh.

      Nếu Dương Thanh thật sự có thể đánh bại gã đàn ông trung niên cao to kia thì dù không đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Cảnh, sức chiến đấu của anh cũng đã ngang ngửa cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

      Trừ khi cao thủ Thần Cảnh bên họ cực đông, đông đến mức chết vài người cũng không thành vấn đề, nếu không, bọn họ có điên mới để cao thủ Thần Cảnh nhà mình đấu với Dương Thanh, như vậy khác nào tự sát.

      Mã Siêu đang thấp thỏm lo sợ, nay thấy thế cũng đã thở ra nhẹ nhõm, nhưng đáy mắt vẫn tràn đầy âu lo.

      Tình trạng của Dương Thanh cực kì không bình thường, anh ta không biết có phải thân thể Dương Thanh đã xảy ra vấn đề gì chăng.

      Hiện giờ, thực lực của anh Thanh rốt cuộc là sức mạnh thuộc về chính anh ấy hay là do cưỡng chế tăng lên?  
      Nếu như là do cưỡng chế tăng mạnh thì dù có thể giữ Lưu lão quái lại, sau đó Dương Thanh sẽ thế nào?  
      Lúc này, các cao thủ của Hoàng tộc và Hiệp hội Võ thuật đều đang chăm chú trông mong Dương Thanh bị thương.

      "Cút!"  
      Gã

nháy mắt hóa thành bột mịn.

      "Không ổn rồi, lùi lại mau!"  
      Đám cao thủ của Hoàng tộc và Hiệp hội Võ thuật đang đứng cách đó cả trăm mét đột ngột kinh hãi tột độ, vội vàng lùi lại phía sau.

      Tuy đã cách rất xa nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được một mối nguy hiểm cực lớn, chỉ sợ chút dư âm của cuộc chiến tiếp theo đó cũng có thể khiến bọn họ trọng thương.