Chiến Thần Ở Rể

Chương 1218: 1218: Một Người Hoàn Toàn Khác




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô bắt đầu tiến hành.

Đám người có mặt đều vô cùng kích động, nhưng Dương Thanh lại thấy bất an.

      Rốt cuộc Thượng Quan Nhu nói cuộc đấu võ hôm nay là một cái bẫy là có ý gì?  
      Quy tắc đấu võ cực kỳ đơn giản.

Người nhận được thư mời đều có quyền tham gia đấu võ, thua một lần lập tức loại bỏ.

      Người thắng có thể lựa chọn nhận lời khiêu chiến của người khác, cũng có thể lựa chọn nghỉ ngơi.

      Từ đầu đến giờ, trên sàn đấu đều là cao thủ Vương Cảnh, không có lấy một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.

      “Cậu Thanh, cứ tiếp tục như vậy đến bao giờ mới kết thúc?”  
      Vương Chiến đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Không biết ai là người tổ chức đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô?”  
      “Rõ ràng chỉ cần mời cao thủ Thần Cảnh tham gia là được, nhưng đối phương lại mời cả cao thủ Vương Cảnh lên đấu, đúng là lãng phí thời gian”.

      Các khách mời xem đấu say sưa.

Nhưng đối với cao thủ Thần Cảnh như Dương Thanh và Vương Chiến, quả thực là lãng phí thời gian.

      “Tổng cộng có bao nhiêu người tham gia đấu võ?”  
      Dương Thanh bỗng hỏi.


      Vương Chiến đáp: “Mười bảy cao thủ Thần Cảnh, còn cao thủ Vương Cảnh nghe nói có hơn một nghìn hai trăm người, nhưng cụ thể là bao nhiêu tôi cũng không rõ”.

      “Theo tiến độ hiện giờ, trung bình mười phút đấu xong một trận.

Ở đây có hơn một nghìn hai trăm cao thủ, vậy ít nhất cũng cần đấu một nghìn hai trăm trận mới có thể chọn ra quán quân cuối cùng”.

      “Võ quán có mười sàn đấu, tức là ít nhất cũng cần đấu một trăm hai mươi lượt trận, là một nghìn hai trăm phút”.

      Dương Thanh cau mày nói: “Vậy thì ít nhất cũng phải mất hai mươi tiếng mới có thể kết thúc cuộc đấu võ”.

      Vương Chiến gật đầu: “Tôi cứ cảm thấy cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô lần này có vấn đề gì đó, nhưng lại không nói rõ ra được”.

      Đến cả Vương Chiến cũng ý thức được vấn đề sao?  
      Xem ra Thượng Quan Nhu nói đúng, cuộc đấu võ hôm nay chính là một cái bẫy.

      Rốt cuộc là kẻ nào dám mời toàn bộ cao thủ hàng đầu Chiêu Châu tới đấu võ?  
      Nếu mục đích của đối phương không phải muốn chọn ra Vương của Yến Đô, vậy thì là vì cái gì?  
      Dương Thanh vô thức nhìn sang Thượng Quan Nhu.

Lúc này cô ta đang nhàm chán nghịch điện thoại, dường như không hề hứng thú với cuộc đấu võ trước mặt.

      Không chỉ cô ta, cao thủ của bốn Hoàng tộc cũng không thèm xem xấu võ.

      Thậm chí đến cả cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ và Vương Cảnh đỉnh phong cũng không xem đấu võ.

      Ngay khi Dương Thanh đang nghi ngờ, một bóng người trẻ tuổi chợt bước tới.

      “Chào anh Thanh, tôi là Diệp Xung của Hoàng tộc họ Diệp”.

      Anh ta mặc bộ quần áo sang trọng, nhìn là biết thuộc dòng chính của Hoàng tộc.

Lúc này, anh ta đang tươi cười giơ tay với Dương Thanh.

      Dương Thanh lạnh lùng nhìn Diệp Xung, tuy không biết đối phương có ý đồ gì nhưng vẫn đồng ý bắt tay.

      “Không biết điện hạ tìm tôi có chuyện gì?”  
      Anh lạnh nhạt hỏi.

      Vừa rồi Vương Chiến đã giới thiệu các nhân vật quan trong của bốn Hoàng tộc với anh.

      Diệp Xung là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất đời thứ ba của Hoàng tộc họ Diệp.

Bố của anh ta còn mạnh hơn, mới năm mươi tuổi đã đột phá Thần Cảnh hậu kỳ, được chọn làm người thừa kế của Hoàng tộc họ Diệp.


      Có thể đoán được địa vị của Diệp Xung trong gia tộc rất cao.

      Anh ta hai mươi tám tuổi, bằng tuổi Dương Thanh, có thực lực bán bộ Thần Cảnh.

      Dù là Dương Thanh cũng chưa gặp được mấy người đạt được bán bộ Thần Cảnh trước năm ba mươi tuổi.

      “Tôi tin anh cũng cảm nhận được, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô hôm nay rất kỳ lạ”.

      Diệp Xung bình tĩnh nói: “Tôi có cảm giác nó giống đại hội lựa chọn cao thủ võ thuật để dâng cho người khác hơn”.

      Nghe vậy, Dương Thanh rất ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Lựa chọn cao thủ cho người khác? Ý của điện hạ là có người dùng cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô này làm vỏ bọc, tập hợp tất cả cao thủ trên Vương Cảnh ở đây thật ra là để chọn người có thiên phú võ thuật xuất chúng sao?”  
      Diệp Xung gật đầu, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng: “Đương nhiên đây chỉ là suy đoán cá nhân của tôi.

Chân tướng là gì tôi cũng không rõ”.

      “Không biết anh có biết được gì không?”  
      Diệp Xung là người đứng đầu đời thứ ba của Hoàng tộc họ Diệp, thế nhưng thái độ bình dị gần gũi khiến người ta không có cảm giác xa lạ với anh ta.

      Dương Thanh đáp: “Tôi cũng nghe người ta nói đây là một cái bẫy”.

      “Bẫy?”  
      Diệp Xung nhíu mày: “Xem ra đây đúng là một cái bẫy.

Nhưng rốt cuộc là kẻ nào dám lợi dụng cả người của Hoàng tộc?”  
      Rõ ràng anh ta cũng chẳng biết được bao nhiêu, chỉ tự suy đoán có người muốn mượn cuộc đấu võ lần này để chọn ra một vài cao thủ có thiên phú hơn người.

      Nhưng như vậy đã đủ khiến Dương Thanh phải giật mình kinh hãi.

      Lúc này anh cũng cảm thấy giống như lời Diệp Xung nói, có người muốn chọn những người có thiên phú võ thuật xuất chúng ở Chiêu Châu.


      Anh cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai, hay là thế lực nào dám lợi dụng toàn bộ cao thủ của Chiêu Châu giăng ra cái bẫy này.

      “Không biết anh có hứng thú muốn nhập cuộc cùng tôi không?”  
      Diệp Xung bỗng bật cười nhìn chằm chằm Dương Thanh.

      “Ồ? Ý của điện hạ là đang muốn nhập cuộc sao?”  
      Dương Thanh nở nụ cười.

      Diệp Xung gật đầu: “Có tất cả mười sàn đấu.

Tôi định liên thủ với ba Hoàng tộc còn lại đồng loạt ra tay, mỗi nhà chiếm một sàn đấu, cộng thêm Hiệp hội Võ thuật và anh Thanh sẽ có sáu sàn đấu”.

      “Nếu cao thủ của sáu thế lực lớn chúng ta nhập cuộc, chắc là có thể dụ người đứng sau xuất hiện”.

      Dương Thanh im lặng một lúc, gật đầu đáp: “Chỉ cần điện hạ thuyết phục được các thế lực khác, tôi cũng đồng ý tham gia”.

      “Được, quyết định vậy đi.

Tôi đi thương lượng với các thế lực khác”.