Chiến Thần Ở Rể

Chương 1203: 1203: Tiếp Tục Bồi Thường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thấy Dương Thanh đi ra, Long Giang sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, Long Phi Dương cũng cực kỳ kiêng kỵ nhưng thái độ vẫn rất kiêu ngạo, giận dữ nói:
"Mày tưởng mình là Vương của Yến Đô thật đấy à? Bản điện hạ muốn giết mày đấy, mày dám giết tao ư?"
Cảm nhận được sát ý khủng bố không ngừng tỏa ra từ Dương Thanh, Long Giang sợ hãi quá đỗi, hốt hoảng khuyên can: "Điện hạ, cậu đừng nói nữa!"
"Ông ngậm miệng lại cho tôi!"
Long Phi Dương gắt gỏng quát.

Việc bị Dương Thanh đánh làm cho anh ta rất tức giận, không ngờ đến cả tên tay sai cũng dám bảo mình đừng nói nữa.

Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với anh ta, xung quanh còn có nhiều người vây xem, Long Phi Dương có cảm giác những kẻ đó đều đang cười cợt bàn tán về mình.

Anh ta càng xấu hổ hơn, chỉ vào mặt Long Giang gắt lên: "Tôi ra lệnh cho ông giết thằng nhóc đó ngay, ông mà dám không nghe lời thì đừng trách tôi không khách sáo".

Lúc này Vương Chiến cũng đã ra ngoài phòng khám Ái Dân, đứng ở bên cạnh Dương Thanh hờ hững nhìn Long Giang.

Vương Chiến đã cống hiến quá nhiều cho Hoàng tộc họ Long, nếu bọn họ vẫn khăng khăng muốn đối đầu với Dương Thanh thì lão ta sẽ làm kẻ địch của họ.

Đột nhiên, hơi thở Thần Cảnh trung kỳ trên người Vương Chiến tăng lên thành Thần Cảnh hậu kỳ, lấn áp về phía Long Giang.

Long Giang là một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ nhưng vẫn cảm thấy rất áp lực.


Ông ta biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của Vương Chiến.

Nhưng ông ta là người của Hoàng tộc họ Long, được họ phái đến bảo vệ Long Phi Dương, bây giờ lại bị anh ta ép phải ra tay, cho dù biết mình không thể chống lại nhưng cũng đành phải tuân theo.

Long Giang tiến về phía trước, nặng nề nhìn Vương Chiến, bình tĩnh lên tiếng: "Vương Chiến, ông đã đến cảnh giới võ thuật này, nếu chịu nhận lỗi với Long Hoàng thì ông ấy nhất định sẽ tha thứ cho lỗi lầm của ông, sau này ông vẫn là người của Hoàng tộc họ Long".

Vương Chiến khinh thường cười nhạo: "Nhận lỗi với Long Hoàng? Vương Chiến này làm sai ở đâu?"
"Xả thân ngăn cản đòn công kích mình không thể cản nổi khi cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long bị giết là sai ư?
"Hay là tôi sai ở chỗ lựa chọn chạy trốn khi bị cao thủ của Hoàng tộc họ Long đuổi giết?"
"Có phải tôi sai vì sau khi bị đuổi đi thì khuyên con cháu của Long Hoàng tránh đi khi gặp cao thủ mà cậu ấy không thể địch nổi?”
Mỗi một câu chất vấn của Vương Chiến đều khiến mặt mày Long Giang tái nhợt dần, câu nào cũng đều hùng hồn có lý.

Một loạt các câu hỏi làm ông ta sững sờ.

Long Giang không biết chuyện gì đã xảy ra với Vương Chiến, chỉ biết lão ta phản bội Hoàng tộc họ Long nên mới bị đuổi đi.

Bây giờ lại nghe Vương Chiến nói vậy, ông ta chợt nhận ra có lẽ chuyện này không đơn giản như thế.

Đã đến lúc này rồi, Vương Chiến còn lý do gì để nói dối đâu?
Hơn nữa, đứa cháu đích tôn Long Thiên Vũ của Long Hoàng sao thế này?
Sao lại đến phòng khám Ái Dân?
Chẳng lẽ hắn ta không biết Vương Chiến luôn ở đây sao?
Có thể nói Vương Chiến rơi vào cảnh ngộ bây giờ đều do Long Thiên Vũ gây ra, nếu tin đồn ở Hoàng tộc họ Long là thật, Vương Chiến thật sự là kẻ phản bội thì sao hắn ta lại đến phòng khám Ái Dân để trị liệu được chứ?
Long Giang không ngốc, những câu chất vấn của Vương Chiến làm ông ta ý thức được mọi chuyện không hề đơn giản, Vương Chiến rơi vào bước đường này là do Hoàng tộc họ Long chứ không phải vì lão ta đã phản bội họ.

"Tôi vừa bị phế bỏ tu vi thì Hoàng tộc họ Long muốn giết tôi, đến khi nền tảng võ thuật của tôi khôi phục lại thì muốn tôi trở về? Còn bắt tôi xin lỗi?"
Vương Chiến căm phẫn thét lên: "Dựa vào đâu chứ?"
"Tôi nói cho ông biết, kể từ lúc Hoàng tộc họ Long phái người đuổi giết tôi thì Long Chiến đã chết rồi!"
"Bây giờ, người đang đứng trước mặt các người là Vương Chiến!"
Dứt lời, cơ thể lão ta bùng nổ khí thế càng kinh khủng hơn.

Long Giang đứng sững như trời trồng, mặt mày tái mét, không hề có lòng tin mình sẽ thắng khi đối mặt với Vương Chiến lúc này.

Nhưng Long Phi Dương lại muốn ông ta đánh, còn cách nào đâu?
"Giết cho tôi! Giết đi!"

Long Phi Dương cáu kỉnh gắt lên: "Tôi muốn ông giết sạch bọn chúng, giết hết cho tôi!"
"Uỳnh!"
Anh ta vừa dứt lời thì Long Giang đã xông ra ngoài, nhanh đến mức hóa thành cái bóng lao thẳng về phía Vương Chiến.

"Không biết tự lượng sức!"
Lão ta cười lạnh, chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích chờ đòn công kích của Long Giang đến.

"Ầm ầm ầm!"
Ông ta và Vương Chiến kịch liệt chạm trán với nhau.

Chẳng qua Vương Chiến vẫn chỉ đứng tại chỗ, không ngừng dùng hai tay và hai chân của mình để ngăn cản, từ đầu đến cuối đều không chủ động công kích.

Cuộc chiến của hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ quả thật là điên cuồng.

Bị sự va chạm dữ dội ấy ảnh hưởng, mặt đường dưới chân nháy mắt văng tung tóe.

Đám đông vây xem thấy cảnh này đều sững sờ, những người bình thường như họ chưa bao giờ gặp được cuộc đánh nhau nào ác chiến như thế cả.

Lòng đường giữa phòng khám Ái Dân và tập đoàn Nhạn Thanh vỡ vụn thành từng lớp từng mảng tạo thành một khung cảnh hoang tàn.

Thấy Long Giang đã hành động, sắc mặt của Long Phi Dương mới dễ nhìn hơn một chút nhưng ánh mắt vẫn tràn trề sát khí.

Dương Thanh khinh thường nhìn anh ta, nếu không phải vì Chiêu Châu đã xuất hiện những nhân tố bí ẩn thì sao anh phải nể nang Hoàng tộc họ Long làm gì?
Giết thẳng tay luôn là được rồi.


Mà không cần Dương Thanh phải tự mình ra tay, chỉ cần ra lệnh tổ chức Hồng Trần là xong.

Với thực lực của các cao thủ hàng đầu này, ngoại trừ cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long hơi khó đối phó ra thì còn lại những kẻ có thực lực dưới Thần Cảnh đều chỉ còn đường chết.

"Uỳnh!"
Đột nhiên một sức mạnh kinh khủng bùng phát, Long Giang bị Vương Chiến đẩy lùi.

"Long Giang, chẳng lẽ ông vẫn chưa nhận ra mình hoàn toàn không phải đối thủ của tôi sao?"
Vương Chiến giận dữ quát: "Mang tên điện hạ chó chết của ông cút ra khỏi Thành Cửu Châu ngay, nếu không thì đừng trách tôi không niệm tình cũ!"
"Ông cũng biết nếu tôi muốn giết Long Phi Dương thì một mình ông không cản được mà".

Đương nhiên Long Giang cũng hiểu lời lão ta nói hoàn toàn là thật, nhất thời vô cùng đắn đo.

Qua cuộc chạm trán vừa rồi, mặc dù hai người không dùng hết sức nhưng từ đầu đến cuối Vương Chiến đều chỉ đứng một chỗ mà tấn công.

Lão ta hoàn toàn không cần dốc sức, chỉ vậy đã thấy được thực lực của lão ta vượt xa Long Giang.

.