Chiến Thần Ở Rể

Chương 1140: 1140: Không Thể Chống Lại






      “Ha ha, hay lắm!”  
      Tào Việt bỗng nhiên cười như điên, hai nắm đấm và cả người lão ta đều tràn đầy sức mạnh không gì sánh bằng.

      Điều khiến lão ta vui mừng chính là, thực lực võ thuật của lão ta không chỉ đột phá Thần Cảnh trung kỳ, mà vẫn còn đang tăng nhanh, có thể sắp bước vào cảnh giới Thần Cảnh hậu kỳ rồi.

      Mà lúc này hơi thở võ thuật trong cơ thể Miêu Vân Nghiễm lại càng kinh khủng, chỉ trong thời gian ngắn, hơi thở trên người ông ta đã vọt lên cấp độ cao nhất.

      “Đây chính là thực lực đột phá cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong sao?”  
      Miêu Vân Nghiễm cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác toàn thân tràn trề sức mạnh.

Cho dù có phải trả giá thật đắt, ông ta cũng không hề hối hận.

      Nếu không phải ông ta dùng cổ trùng để kích thích thực lực võ thuật trong cơ thể, thì hôm nay ông ta chỉ có thể bỏ mạng ở đây.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
      Sắc mặt những cao thủ dưới cảnh giới Thần Cảnh ở xung quanh đều rất khó coi, giống như không gian cũng thay đổi, khiến cơ thể những người có thực lực yếu hơn mất khống chế đến run rẩy.

      Sắc mặt Tần Đức Chính trắng bệch, ông cụ đầy tuyệt vọng nói: “Chẳng lẽ hôm nay thật sự là ngày tàn của nhà họ Tần sao?”  
      “Không đâu!”  
      Ánh mắt Vũ Liệt trở nên kiên định, lão ta nhìn chằm chằm bóng dáng trẻ trung đang đứng giữa sân nhà họ Tần, ánh mắt tràn đầy vẻ kính trọng, lần nữa kiên định nói: “Có cậu Thanh ở đây, có thể bảo vệ nhà họ Tần trăm năm yên ổn!”  
      Tần Đức Chính vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Vũ Liệt, lúc này, ông cụ có thể nhìn thấy được sự kiên định và cả tín ngưỡng từ trong ánh mắt của Vũ Liệt.

      Tựa như trong lòng Vũ Liệt, Dương Thanh đã trở thành tín ngưỡng.


      “Bây giờ cậu ấy phải đối mắt với hai cao thủ Thần Cảnh, cho dù võ công của cậu ấy có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể một mình đối đầu với cả hai cao thủ Thần Cảnh sao?”  
      Tần Đức Chính nghi ngờ hỏi.

      Vũ Liệu trầm giọng nói: “Ông nhìn cậu Thanh đi, từ đầu đến cuối, cậu ấy vẫn luôn bình tĩnh đứng đó, chờ đợi Miêu Vân Nghiễm và Tào Việt thăng cấp”.

      “Cậu Thanh không phải là kẻ ngu, nếu cậu ấy không thể đồng thời đối phó với hai cao thủ Thần Cảnh, sao có thể chờ hai cao thủ này tăng thêm sức mạnh chứ?”  
      “Vừa rồi, nếu cậu Dương muốn giết bọn họ, đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay!”  
      Nghe vậy, Tần Đức Chính cũng kinh sợ, vội vàng nhìn về phía Dương Thanh.

      Ông cụ thấy đúng như lời Vũ Liệt nói, Dương Thanh đứng giữa sân, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ có đôi mắt là thoáng lóe lên sự hiếu chiến điên cuồng.

      “Không ngờ đúng là như vậy!”  
      Tần Đức Chính kinh ngạc nói: “Dương Thanh, rốt cuộc cậu ấy mạnh đến mức nào đây?”  
      Người phát hiện Dương Thanh vẫn hết sức bình tĩnh không chỉ có Vũ Liệt, mà còn cả tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ do Dương Thanh dẫn tới đây.

Lúc này, khi nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt họ tràn đầy sự kính trọng.

      Lần nào Dương Thanh cũng có thể mang tới cho họ bất ngờ vô cùng lớn.

      Mặc dù họ không biết rốt cuộc lúc này Miêu Vân Nghiễm và Tào Việt đã mạnh lên đến thế nào, nhưng họ biết thực lực võ thuật của hai kẻ này đã tăng lên rất nhiều.

      Hai người này vốn là cao thủ Thần Cảnh, thực lực lại tăng lên gấp mấy lần, có thể tưởng tượng được cơ thể bọn họ đã biến đổi như thế nào.


      Lại thấy Dương Thanh trơ mắt đứng nhìn hai kẻ kia trở nên mạnh mẽ, tựa như không chút lo lắng hai kẻ này sẽ đánh bại anh sau khi thực lực của bọn họ thay đổi.

      “Giết!”  
      Hơi thở võ thuật trên người Miêu Vân Nghiễm đã ổn định ở cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong, mà Tào Việt cũng ổn định ở cảnh giới Thần Cảnh trung kỳ.

      Sau tiếng hét của Miêu Vân Nghiễm, bóng ông ta bỗng biến mất.

      Mà Tào Việt nháy mắt cũng bộc phát tốc độ nhanh nhất, xông về phía Dương Thanh.

      “Bùm!”  
      Dương Thanh vẫn đứng đó, không nhúc nhích chút nào, chỉ hờ hững vung tay lên, nắm đấm của Miêu Vân Nghiễm đã đụng mạnh và lòng bàn tay anh.

      “Bùm bùm bùm!”   Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
      Mặt đất rung chuyển mạnh mẽ, sau đó lấy hai người làm trung tâm, vô số khe hở lớn nhỏ khác nhau lập tức lan ra bốn phương tám hướng.

      Một luồng sức mạnh kinh người giống như từng đợt từng đợt sóng chấn động bốn phía.

      Những cao thủ ở cảnh giới yếu hơn Vương Cảnh hậu kỳ chỉ cảm thấy có một đòn tấn công vô hình vô cùng kinh khủng đập vào người họ, khiến họ lùi mạnh về phía sau mấy bước.

      Mà các cao thủ cảnh giới Vương Cảnh hậu kỳ và Vương Cảnh đỉnh phong cũng có thể cảm giác được sức mạnh kinh khủng của cơn chấn động kia, sắc mặt tái nhợt.


      Vũ Liệt mới đến bán bộ Thần Cảnh nhìn chằm chằm Dương Thanh, ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt.

      “Dương Thanh, tôi sẽ tiễn cậu lên đường!”  
      Dương
tới trợ giúp Dương Thanh, nhưng Tào Việt đã lao tới bên cạnh Dương Thanh, lão ta tung ra một quyền trí mạng nhằm trúng đầu Dương Thanh.

      Ông cụ đứng cách Dương Thanh khá xa, dù muốn lao tới ngăn cản cũng không thể làm được.

      “Cậu Thanh!”  
      Tám cao thủ đã bước nửa bước vào cảnh giới Vương Cảnh cũng biến sắc, kinh hoàng hô to.

      Người nhà họ Tần đều vô cùng tuyệt vọng, trơ mắt đứng nhìn đòn tấn công của Tào Việt đánh xuống.

      “Bùm!”  
      Thấy đòn trí mạng của Tào Việt sắp đánh xuống, đúng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Dương Thanh bỗng vung tay lên, tung ra một quyền.

      Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, kèm theo tiếng xương cốt gãy lìa, cơ thể Tào Việt bị đánh bay trên không trung, giống như một quả bóng bị đá bay.

      “Ầm!”  
      Một giây tiếp theo, lại một tiếng động thật lớn vang lên, cơ thể của Tào Việt đụng thủng vách tường trong sảnh tiệc của nhà họ Tần.

      Từ đầu đến cuối, Dương Thanh vẫn đứng yên ở đó, không rời nửa bước.

      Đầu tiên, anh tung ra một chiêu đỡ một quyền của Miêu Vân Nghiễm.

      Sau đó, Dương Thanh tung ra một đấm đánh bay Tào Việt có thực lực đã đạt tới Thần Cảnh trung kỳ khi lão ta còn chưa đụng được vào cơ anh.


      Giờ phút này, hiện trường lặng ngắt như tờ.

      Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng trẻ tuổi kia.

      Cho dù là Miêu Vân Nghiễm đã có thực lực tăng lên cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong cũng vô cùng khiếp sợ trong lòng.

      “Chuyện, chuyện này sao có thể?”  
      Miêu Vân Nghiễm tự lẩm bẩm.

      Dương Thanh có thể hời hợt đỡ được một đòn tấn công toàn lực của ông ta đã khiến ông ta đủ kinh ngạc lắm rồi.

Nhưng khiến ông ta không thể ngờ được là, khi Dương Thanh giằng co với ông ta, anh lại vẫn có thể phân tâm đối phó với Tào Việt có thực lực Thần Cảnh trung kỳ.

      Thậm chí, Tào Việt còn chưa đụng được vào Dương Thanh đã bị anh đánh bay.

      Mặc dù ông ta và Dương Thanh chưa thật sự quyết chiến, nhưng trong mấy giây ngắn ngủi này, thắng bại đã phân định rõ ràng.

      Từ đầu đến cuối, Dương Thanh vẫn đứng đó, mà ông ta là phe chủ động tấn công, dốc hết thực lực để ra đòn lại không thể đẩy lui được Dương Thanh.

Điều này chỉ có thể cho thấy thực lực của Dương Thanh vẫn trên ông ta.

      “Rốt cuộc cậu là ai?”  
      Miêu Vân Nghiễm sắc mặt dữ tợn hỏi.

      “Tôi