Chiến Thần Ở Rể

Chương 1137: 1137: Tào Vương Quỳ Mọp






      Giờ phút này, ánh mắt mọi người đổ dồn lên Dương Thanh, ai nấy đều khiếp sợ.

Không ai có thể ngờ rằng Tào Vương mạnh mẽ lại muốn đấu với Dương Thanh một trận.

      Đặc biệt là những chủ gia tộc đó, họ càng ngạc nhiên hơn.

Trông Dương Thanh chưa đến ba mươi tuổi, dù có địa vị đi chăng nữa thì sao?  
      Tào Việt của bây giờ, khí thế trên người có khi đã lên đến Thần Cảnh.

      Những chủ gia tộc đó có một suy nghĩ hoang đường, cứ như một anh chàng thanh niên đòi đấu với một cậu bé lên ba vậy.

      Chỉ có tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ mà Dương Thanh đã dấn đến là biết Tào Việt đang tự tìm đường chết.

      Họ tận mắt nhìn thấy cao thủ Thần Cảnh của Miêu Thành rơi vào tay Dương Thanh, không chịu nổi một chiêu, huống chi là cao thủ mới bước vào Thần Cảnh như Tào Việt?  
      “Dương Thanh, cháu không cần phải đấu với ông ta, đây là chuyện giữa chúng ta và nhà họ Tào.

Bây giờ cháu dẫn bố vợ cháu rời khỏi đây đi, chúng ta sẽ liều mạng ngăn cản Tào Việt”.

      Tần Đức Chính vội vàng ngăn cản, ông cụ không biết Dương Thanh mạnh đến nhường nào nhưng có thể cảm nhận được, Tào Việt của hiện tại đã bước vào Thần Cảnh.

      Dương Thanh lắc đầu nhẹ nhàng, từ từ đứng lên, ánh mắt nhìn Tào Việt: “Ông có chắc là ông muốn đấu với tôi không?”  
      “Cậu không dám à?”  

      Tào Việt lạnh giọng nói, giọng đầy khiêu khích.

      “Được, nếu ông đã muốn chết, tôi tác thành cho ông!”  
      Dương Thanh dứt lời rồi cất bước về phía Tào Việt.

      “Dương Thanh, đừng! Ông ta đang khích tướng, muốn cháu tới chịu chết đó!”  
      Tần Đức Chính sốt ruột muốn chết, nếu Dương Thanh gặp mệnh hệ gì, ông cụ biết ăn nói với anh mình dưới cửu tuyền thế nào đây?  
      “Vương, ngài yên tâm đi, thực lực của cậu Thanh
là đối thủ của Dương Thanh.

      “Nhưng…”  
      Tần Đức Chính cắn răng nói: “Nếu cậu ấy gặp mệnh hệ gì, chẳng khác gì nhà họ Tần chúng ta hại cậu ấy chết?”  
      “Yên tâm đi, cậu ấy sẽ không sao đâu!” Vũ Liệt kiên quyết nói.   Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
      Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Dương Thanh bước đến trước mặt Tào Việt, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Tào Việt nói: “Ông ra tay trước đi! Nếu không tôi sợ ông sẽ không có cơ hội ra tay”.

      Nghe Dương Thanh nói, mọi người đều khiếp sợ.

      Tào Việt thì cười mỉa: “Tôi biết cậu rất mạnh nhưng không ngờ cậu lại huênh hoang đến vậy, để tôi ra tay trước, cậu chắc chưa?”  
      Dương Thanh lắc đầu bất đắc dĩ: “Đương nhiên là chắc rồi, tới đi!”  
      “Cậu ra tay trước, cứ làm vậy đi, tôi nhường cậu ba chiêu, sau ba chiêu tôi sẽ ra tay!”  
      Tào Việt chợt nói.

      Ba gã cao thủ bán bộ Thần Cảnh đứng thành hình tam giác, quan sát Dương Thanh như hổ rình mồi.

      Không ai nghi ngờ, một khi Tào Việt ra lệnh thì ba cao thủ bán bộ Thần Cảnh này sẽ tấn công Dương Thanh.

      “Nếu đã vậy thì ông cút đi để luyện tay cho cấp dưới của tôi!”  
      Khoảnh khắc Dương Thanh vừa dứt lời, một hơi thở kinh khủng quét về phía Tào Việt.

      Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, cảnh tượng làm mọi người kinh hãi đã xảy ra, chỉ thấy Tào Việt mới đứng tại chỗ bỗng lùi mạnh về sau.

      Ngay sau đó, ba cao thủ bán bộ Thần Cảnh cùng nhằm về phía Dương Thanh.

      “Giết!”  
      Ba cao thủ bán bộ Thần Cảnh không hề chậm trễ, nhào thẳng về phía Dương Thanh.

Tay mỗi người xuất hiện một con dao găm loé sáng.

      “Tào Việt, đồ đê tiện vô liêm sỉ!”  

      Tần Đức Chính rống lên vì tức.

      Mắt Dương Thanh loé sát khí, đối diện với sự tấn công của ba cao thủ bán bộ Thần Cảnh, anh không hề trốn tránh mà chỉ giẫm chân xuống đất.

      “Ầm!”  
      Một tiếng vang lớn, mặt đất dưới chân anh lõm xuống, cùng lúc đó một vài vết nứt rộng như cánh tay lấy chỗ anh vừa giẫm làm trung tâm, lan ra bốn phương tám hướng.

      Những người khác đều hoảng sợ, cơ thể lắc lư.

      Khoảnh khắc Dương Thanh giẫm chân xuống đất, giống như mới vừa xảy ra động đất vậy.

      Ba cao thủ bán bộ Thần Cảnh đang xông về phía Dương Thanh, bỗng dưới chân xuất hiện vết nứt khiến hành động của họ khựng lại.

      “Phụt phụt phụt!”  
      Nhưng khoảnh khắc bước chân họ dừng lại, ba viên đá vụn bị Dương Thanh giẫm bay lên, mang theo luồng khí thế kinh khủng, như một viên đạn xoay tròn với tốc độ cao, đâm thẳng vào vùng giữa mày của ba người.

      “Ầm ầm ầm!”  
      Mặt đất bình thường trở lại, Dương Thanh đứng khoanh tay tại chỗ.

      Mà ba tên cao thủ bán bộ Thần Cảnh ban nãy còn xông về phía anh đã đồng loạt ngã xuống đất, vùng giữa mày mỗi người xuất hiện một cái lỗ đầy máu, chết không nhắm mắt.

      Ầm!  
      Nhà họ Tần rộng như vậy nhưng mọi người đều ngây ra như phỗng.

      Mà Tào Việt mới vừa rời khỏi trận chiến, chuẩn bị chờ ba gã cao thủ bán bộ Thần Cảnh bào mòn sức chiến đấu của Dương Thanh, cuối cùng sẽ bùng nổ giết Dương Thanh, lão ta càng khiếp sợ hơn, đứng sững tại chỗ, nhếch miệng giống như quên cả việc thở.

      Lão ta biết Dương Thanh rất mạnh, đã bước vào Thần Cảnh nhưng không ngờ cao thủ bán bộ Thần Cảnh mà mình đã âm thầm bồi dưỡng nhiều năm lại bị Dương Thanh hạ gục trong chớp mắt.


      Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt, từ lúc Tào Việt rời khỏi vòng chiến đến lúc ba gã bán bộ Thần Cảnh bị hạ gục, chỉ có hai ba giây ngắn ngủi.

      Người khác không rõ sau khi ba cao thủ bán bộ Thần Cảnh đó kết hợp sẽ bộc phát ra sức chiến đấu lớn đến nhường nào nhưng Tào Việt thì hiểu rất rõ.

      Có thể nói, dù là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ thì cũng sẽ thất bại dưới sự bắt tay của ba cao thủ bán bộ Thần Cảnh.   Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
      Thậm chí ba cao thủ bán bộ Thần Cảnh này có thể đánh chết cao thủ Thần Cảnh trung kỳ bình thường.

      Trong tình huống bình thường, cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ đấu với ba cao thủ này, chỉ có con đường chết.

      Nhưng bây giờ mới có hai ba giây mà ba người đó đã biến thành xác chết.

      Chẳng lẽ thực lực của Dương Thanh, ít nhất cũng là Thần Cảnh trung kỳ?  
      Hơn nữa còn có khả năng không phải là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ.

      “Chuyện này… Sao lại thế được?”  
      Tào Việt không thể tin nổi, cơ thể run bần bật, lảo đảo lùi về sau vài bước.

      Dương Thanh lạnh nhạt bước về phía Tào Việt, lạnh giọng nói: “Thiên đường có lối ông không đi, địa ngục không cửa ông lại chui vào! Nếu ông đã chọn con đường chết thì tôi tác thành!”  
      Khoảnh khắc anh dứt lời, trời đất như biến sắc, gió như đang gào thét.

      Luồng khí thế kinh khủng bao phủ toàn bộ nhà họ Tần, mà Tào