Chiến Thần Ở Rể

Chương 1122: 1122: Cậu Chủ Nhà Họ Tần






Lúc này, hai mắt Tần Đại Dũng đỏ ngầu còn lóe lên sát khí mãnh liệt.

      Dương Thanh ở chung với Tần Đại Dũng lâu mà vẫn chưa từng thấy ông ấy như vậy.

Ánh mắt anh nhìn Tần Như Phong cũng lộ ra sát khí.

      Nếu ánh mắt có thể giết người, Tần Như Phong đã bị giết chết nhiều lần rồi.

      "Tần Như Phong, ông không cần phải giả vờ như chẳng biết gì nữa.

Tuy năm đó tôi còn rất nhỏ nhưng vẫn nhớ rõ những chuyện mà ông đã làm!"  
      "Chính là tên khốn kiếp nhà ông giết bố tôi, Tần Đức Tài!"  
      "Còn có mẹ tôi, Vương Thục Nhã!"  
      Tần Đại Dũng gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.

      Mà sau khi ông ấy nói xong, vẻ mặt Tần Như Phong lập tức thay đổi.

Rõ ràng lão ta không ngờ Tần Đại Dũng thật sự còn nhớ rõ chuyện này.

      Dương Thanh cũng hơi kinh ngạc.

Anh tưởng Tần Đại Dũng là một cô nhi, hoàn toàn không biết gì về chuyện lúc nhỏ.


      Không ngờ bây giờ ông ấy đến nhà họ Tần lại nhớ ra hết.

      "Cái gì?"  
      "Cậu nói bố cậu là Tần Đức Tài? Mẹ cậu là Vương Thục Nhã à?"  
      "Kẻ giết chết bố mẹ cậu năm đó là Tần Như Phong à?"  
      Bỗng nhiên có một ông cụ tóc bạc phơ xông tới, kích động nhìn Tần Đại Dũng hỏi.

Ông cụ còn rưng rưng nước mắt.

      "Ông là… chú hai Tần Đức Chính?".

truyện xuyên nhanh
      Tần Đại Dũng cũng kinh ngạc khi nhìn thấy ông cụ.

      "Cậu thật sự là con của anh trai tôi!"  
      Tần Đức Chính thấy Tần Đại Dũng nhận ra mình thì lập tức kích động, xông lên trước và nắm chặt lấy tay của Tần Đại Dũng, cười to nói: "Ha ha ha ha, anh trai, chị dâu, con trai của hai anh chị không chết, hai người vẫn còn con cháu đời sau!"  
      Tần Đức Chính quá kích động mà rơi nước mắt.

      "Chú hai!"  
      Tần Đại Dũng cũng nắm chặt lấy tay Tần Đức Chính, mắt đỏ hoe nói: "Chú hai, cuối cùng cháu đã gặp lại chú!"  
      Lúc này, những người nhà họ Tần đứng xung quanh đều chấn động.

      Có lẽ rất nhiều người thế hệ sau chưa từng nghe nói về cái tên Tần Đức Tài này nhưng lại biết Tần Đức Chính được Tần Đại Dũng gọi là chú hai chính là em họ của Tần Như Phong - chủ nhà họ Tần.


      Chẳng qua những người thế hệ trước của nhà họ Tần vẫn biết Tần Đức Tài là ai.

Đó là chủ gia tộc họ Tần năm mươi năm trước.

      Bây giờ, Tần Đại Dũng quay về, hơn nữa Tần Đức Chính đã chứng thực ông ấy chính là con trai của chủ gia tộc cũ.

      Có thể tưởng tượng được mọi người nhà họ Tần chấn động, kinh ngạc tới mức nào.

      "Đức Chính, cậu ta đúng là con trai ông chủ cũ à?"  
      Lại có một ông ta bước tới, nhìn về phía Tần Đức Chính hỏi.

      Tần Đức Chính vội vàng gật đầu, đỏ nói: "Tôi có thể xác định cậu ấy chắc chắn là con trai của anh tôi, nếu không làm sao có thể nhận ra tôi được?"  
      "Còn nữa, ông nhìn gương mặt cậu ấy đi, có phải đúc một khuôn với anh trai tôi năm mươi năm trước không? Nếu cậu ấy không phải là con trai của anh tôi thì còn có thể là ai nữa?"  
      Ông già nghe thấy Tần Đức Chính nói vậy, cuối cùng cũng không kìm chế được cảm xúc của mình nữa, lập tức quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên trời, mắt đỏ hoe nói: "Ông chủ cũ, năm đó đều là lỗi của tôi! Nếu không phải tôi không trông cậu chủ cẩn thận thì cậu ấy làm sao bị lạc được?"  
      Tần Đức Chính vội vàng bước tới đỡ ông cụ kia đứng lên, mắt cũng đỏ hoe nói: "Ông Ngô, lẽ nào đến bây giờ ông còn không rõ năm đó Đại Dũng bị lạc không phải là lỗi của ông à?"  
      Ông Ngô nghe thấy Tần Đức Chính nói vậy thì lập tức kinh ngạc: "Đức Chính, ý ông muốn nói năm đó Đại Dũng bị người ta đưa đi à?"  
      "Dựa vào thực lực và địa vị của nhà họ Tần chúng ta, ai có thể vào nhà họ Tần đưa cậu chủ đi được?"  
      "Ông nhớ lại xem, lúc đó anh trai và chị dâu tôi đột nhiên chết đi, nhà họ Tần đang rất hỗn loạn.

Dù vậy người ngoài cũng đừng mong có hy vọng đưa cậu chủ nhà họ Tần đi, trừ khi là kẻ trong nhà họ Tần!"  
      Tần Đức Chính vừa nói dứt lời lại chợt nhìn sang Tần Như Phong.

      Đồng tử của ông Ngô cũng đột nhiên co lại, trong giây lát đã xoay người, tức giận nhìn về phía Tần Như Phong và hét lên: "Tôi biết rồi, là ông! Trước đây, chính ông đã sai người đưa cậu chủ đi!"  

      "Chỉ khi cậu chủ không còn nữa, ông mới có thể kế thừa vị trí chủ gia tộc một cách hoàn toàn chính đáng!"  
      Tần Đức Chính cũng nhìn chằm chằm vào Tần Như Phong đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng lẽ tôi nên nghi ngờ ông từ lâu, chỉ là không ngờ ông lại che giấu cẩn thận như vậy.

Khi anh trai tôi còn sống, ông luôn anh anh em em với anh ấy để tranh thủ lòng tin của anh ấy đối với ông”.

      "Khi anh trai và chị dâu chết, ông là người khóc nhiều nhất, tất cả mọi người trái lại còn khen hung thủ giết người là ông trung thành với anh trai tôi.

Hóa ra tất cả những điều này đều là mưu kế của tên khốn kiếp nhà ông!"  
      "Tần Như Phong, anh trai và chị dâu tôi đối xử với ông tốt như vậy, sao ông nỡ ra tay với bọn họ chứ?"  
      Tần Đức Chính và ông Ngô luân phiên chất vấn làm sắc mặt Tần Như Phong đã trở nên cực kỳ thâm trầm, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tần Đại Dũng với vẻ thâm độc.

      Mà lúc này, cảnh tượng như vậy làm người nhà họ Tần vô cùng khiếp sợ.

Mọi người đồng thời nhìn về phía Tần Như Phong, muốn biết rốt cuộc chân tướng năm đó thế nào.

      Vào lúc tất cả mọi người cho rằng Tần Như Phong sẽ kiếm cớ hoặc phủ nhận chuyện này nhưng lão ta đã thoải mái thừa nhận: "Không sai! Tần Đức Tài và Vương Thục Nhã là do tôi giết!"  
      "Không chỉ vậy, tôi còn có thể nói cho các người biết tôi đã tự tay giết chết bọn họ.

Các người cũng đoán không sai, chỉ khi bọn họ chết thì tôi mới có khả năng kế thừa vị trí chủ gia tộc!"  
      "Hơn nữa, tôi chưa từng hối hận về chuyện này.

Điều duy nhất tôi hối hận là năm đó nên đuổi tận giết tuyệt, giết luôn cả Tần Đại Dũng!"  
      "Nếu nó chết, làm sao có thể xảy ra chuyện hôm nay?"  
      Không ai ngờ được Tần Như Phong tự nhiên thừa nhận trước mặt mọi người.

      "Ầm!"  
      Đột nhiên, một khí thế khủng khiếp bao phủ cả nhà họ Tần, mấy người do Tần Đức Chính dẫn đầu đều vô cùng tức giận.


      "Tần Như Phong, không ngờ đúng là ông đã giết anh trai và chị dâu tôi.

Hôm nay, tôi có phải liều cái mạng già này cũng muốn giết chết ông!"  
      Tần Đức Chính tức giận quát.

      Lúc này, toàn thân Tần Đức Chính đầy sát khí và phát ra thực lực Vương Cảnh hậu kỳ.

      Không chỉ vậy, mấy cao thủ bên cạnh Tần Đức Chính cũng phát ra thực lực Vương Cảnh trung kỳ.

      Tần Như Phong hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Tần Đức Chính nói: "Hóa ra ông đã đột phá đến Vương Cảnh hậu kỳ từ lâu nhưng chưa từng để lộ ra, chỉ sợ đã sớm muốn ra tay với tôi rồi nhỉ?"  
      Tần Đức Chính không trả lời, trong đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí.

      "Tần Như Phong, tao giết mày!"  
      Ông Ngô bên cạnh Tần Đức Chính bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, đã hóa thành một bóng mờ xông về phía Tần Như Phong.

      Ông Ngô là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, giờ phút này đối mặt với Tần Như Phong còn mạnh hơn mình rất nhiều lại không hề hoảng sợ.

      "Ông Ngô!"  
      Tần Đức Chính biến sắc, vội vàng xông tới.

      Tần Như Phong vừa phát ra thực lực Vương Cảnh đỉnh phong, ông Ngô muốn giết lão ta thì chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.

      "Ầm!"  
      Quả nhiên, ông Ngô vừa xông lên, chỉ thấy Tần Như Phong vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy, hờ hững đánh ra một chưởng lại khiến ông Ngô nôn ra máu và bay ngược ra ngoài.