Chiến Thần Ở Rể

Chương 1108: 1108: Tai Ương Ngập Đầu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cổ tay đột ngột bị túm chặt, Tần Tử Kính cũng giật mình khiếp sợ.

"Tên khốn, mày là ai?"
Tần Tử Kính tức giận quát: "Bỏ tay ra, nếu không đừng trách tao không khách sáo với mày!"
Lúc này, Dương Thanh cũng nhìn Tần Tử Kính, ánh mắt thờ ơ như đang nhìn một thi thể.

Tần Tử Kính bỗng cảm thấy hốt hoảng trong lòng, loại ánh mắt này khiến anh ta cực kì sợ hãi.

"Mày đã tới tận nơi đòi tập đoàn Nhạn Thanh của tao mà còn hỏi tao là ai à?"
Giọng nói của Dương Thanh hệt như âm thanh của ác quỷ vẳng lên từ đáy địa ngục, khắp căn phòng đều đã bị một luồng khí lạnh bao trùm.

Tần Tử Kính phải đối mặt trực tiếp với ý muốn giết người của Dương Thanh, càng lúc càng sợ, giây phút này, anh ta cảm thấy toàn thân không còn một tia sức lực, cơn lạnh lẽo sau lưng xông thẳng lên đỉnh đầu.

Là con cháu dòng chính của nhà họ Tần, dĩ nhiên anh ta đã từng nghe nói đến sự đáng sợ của người đàn ông này.

Trước đây, cao thủ số một của nhà họ Tần là Vũ Liệt từng suýt bị giết chết trên đường tới Yến Đô.

Khi đó, người suýt giết chết Vũ Liệt chính là người đàn ông trước mắt này.

Chỉ có điều, Tần Tử Kính không hiểu, chẳng phải Dương Thanh đã chết trong vụ tai nạn kia rồi hay sao?
Sao bây giờ lại đứng đây?
"Anh, anh là người hay quỷ?"
Tần Tử Kính ngơ ngác hỏi.

Dương Thanh chẳng thèm đáp lại.


Đúng lúc này, một ông già mặc áo đen bỗng xuất hiện sau lưng Dương Thanh.

"Xử lí đi!"
Dương Thanh buông lỏng tay Tần Tử Kính ra, nói với ông già sau lưng.

"Vâng!"
Ông già kia thưa một tiếng, đi về phía Tần Tử Kính.

Tần Tử Kính đã sợ đến sắp khóc rồi, từ nhỏ đến giờ có khi nào anh ta gặp phải tình huống thế này?
Trước đây, khi Vũ Liệt từ Yến Đô trở về nhà họ Tần cũng đã nói, Dương Thanh có thể là cao thủ Thần Cảnh.

Tần Tử Kính thật không ngờ được số mệnh mình lại xui xẻo đến thế, anh ta chỉ cầm hợp đồng, thay mặt nhà họ Tần đến tập đoàn Nhạn Thanh thôi mà lại phải mất mạng trong chuyến đi này.

"Phịch!"
Tần Tử Kính lập tức quỳ sụp cả hai gối xuống đất, cố gắng khẩn cầu: "Anh Thanh, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ đến đây theo mệnh lệnh bề trên, thực sự không liên quan đến tôi mà!"
"Mang đi đi!"
Dương Thanh hờ hững nói.

Ông già kia bèn tiến đến, chặt tay xuống, Tần Tử Kính ngất xỉu tại chỗ.

Ông già tóc bạc phơ này nhanh nhẹn khiêng một người đàn ông trưởng thành nặng chừng tám, chín chục kí lên vai, bước đi như bay, nháy mắt đã biến mất khỏi phòng làm việc.

Lão ta chính là Trịnh Càn Khôn, một trong hai mươi cao thủ mà Dương Thanh đã mang về từ Vương tộc họ Quan.

Tần Tử Kính bị mang đi rồi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Dương Thanh và Lạc Bân cùng với Tần Thanh Tâm đã khóc ướt mặt.

"Chủ tịch, tôi xin phép ra ngoài trước!"
Lạc Bân nói xong bèn quay đầu lặng lẽ rời đi, lúc ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.

Vì thế, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng Dương Thanh.

"Xin lỗi vì đã làm em lo lắng trong thời gian qua!"
Dương Thanh bỗng lên tiếng.

Mấy ngày nay, anh vẫn liên tục chú ý Tần Thanh Tâm, cũng biết Tần Thanh Tâm đã đau lòng khổ sở vì chuyện của anh như thế nào.

Tần Thanh Tâm đã khóc đến không thể dừng lại, nghe Dương Thanh nói lời xin lỗi, cô càng không thể khống chế tâm tình, bèn chạy ào tới, nhào vào lòng Dương Thanh, khóc thật to.

Trong thời gian này, quả thực cô đã mệt muốn chết, vừa phải chịu đựng nỗi đau trong lòng lại phải đối mặt với công việc bận rộn, còn cần chăm sóc con gái.

Hôm nay thấy Dương Thanh hoàn hảo không hao tổn gì xuất hiện trước mắt mình, cô có cảm giác gánh nặng trên vai đột nhiên được dỡ xuống.

Dương Thanh ôm chặt vợ mình vào lòng, mắt cũng đã ươn ướt.

Anh có thể cảm nhận được nỗi đau xót trong lòng cô lúc này.

Chừng mười phút sau, Tần Thanh Tâm mới bình tĩnh lại, tiếng khóc cũng đã ngừng, nhưng hai người vẫn ôm chặt nhau đứng đó.


"Chồng à, em xin lỗi!"
Lại lặng lẽ ôm nhau thêm một lát, Tần Thanh Tâm mới nhẹ nhàng đẩy Dương Thanh ra, hai mắt cô đỏ bừng nhìn về phía Dương Thanh, nói lời xin lỗi.

Dương Thanh hiểu ngay cô đang xin lỗi vì điều gì, bèn khẽ mỉm cười lắc đầu: "Chuyện này chúng ta cứ cho nó trôi qua đi, sau này đừng ai nhắc tới nữa nhé".

"Chồng ơi, Y Y! Mau cứu Y Y với!"
Giây lát sau, Tần Thanh Tâm chợt hô lên hốt hoảng, vội vàng nói.

"Đừng nóng ruột, Y Y không sao đâu, đã có người đi cứu em ấy rồi".

Dương Thanh vội nói.

Anh vừa dứt lời, điện thoại di động của anh đã reo vang, vừa bấm nhận cuộc gọi, một giọng nói đầy tang thương vang lên: "Cậu Thanh, đã cứu được người ra, không có bất cứ thương tích nào, chỉ bị giam lỏng".

"Tốt!"
Dương Thanh nói.

Tần Thanh Tâm cũng đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện.

"Chồng à, xin lỗi anh, trước đây em và Y Y đã hiểu lầm anh".

Tần Thanh Tâm lại xin lỗi Dương Thanh một lần nữa.

Dương Thanh bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu: "Anh đã nói rồi, chuyện này cho qua đi, sao em còn nói xin lỗi gì chứ?"
"Hơn nữa, trong chuyện đó anh cũng có chỗ sai, dù sao thì anh với Tiểu Uyển cũng không phải là anh em ruột, anh không nên đưa cô ấy về nhà khi chưa được sự đồng ý của mọi người".

"Tiểu Uyển cũng vô cùng áy náy, cứ nói muốn tìm cơ hội xin lỗi mọi người".

Nghe Dương Thanh nói thế, nỗi áy náy trong lòng Tần Thanh Tâm càng thêm sâu sắc.

Hai mươi phút sau, Tần Y về tới tập đoàn Nhạn Thanh, đi thẳng tới phòng làm việc của Tần Thanh Tâm.


Khi thấy Dương Thanh, cô ta cũng lập tức ngây cả người ra, giống hệt phản ứng của Tần Thanh Tâm lúc nhìn thấy anh, đồng thời, chỉ trong nháy mắt, nước mắt đã tuôn như mưa.

"Y Y..."
Dương Thanh mỉm cười nhẹ nhàng gọi.

Anh vừa gọi một tiếng "Y Y", Tần Y liền chạy ngay tới, ôm chặt lấy anh, khóc lớn: "Xin lỗi! Xin lỗi! Em đã hiểu lầm anh".

"Nếu không phải tại em, anh cũng sẽ không gặp tai nạn, tất cả là lỗi của em, anh rể, xin lỗi anh, em thực sự biết lỗi rồi".

Dương Thanh đứng im tại chỗ, nhìn về phía Tần Thanh Tâm, ánh mắt bất đắc dĩ.

Thấy Tần Thanh Tâm không tức giận, anh mới an ủi: "Anh rể không trách em, chuyện đã qua rồi, sau này đừng nhắc đến làm gì".

Tần Y còn kích động hơn cả Tần Thanh Tâm, cô ta ôm Dương Thanh khóc hồi lâu, ngực áo Dương Thanh bị nước mắt thấm ướt cả, cô ta mới ngừng lại.

Tuy đã ngừng khóc nhưng bờ vai thỉnh thoảng vẫn run lên, tâm trạng cô ta vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.

Cùng lúc đó, tại dinh thự Vân Phong.

Tần Đại Dũng nằm trên giường bệnh, lòng tràn đầy lo lắng.

Tần Vũ ngồi cạnh đó đang bấm điện thoại gọi đi, nhưng mãi vẫn không có ai nhấc máy.

Tần Vũ nhíu chặt mày, đột nhiên quay sang nói với Tần Đại Dũng: "Gọi điện cho con gái ông, hỏi nó xem đã giao tập đoàn Nhạn Thanh ra chưa?"
.