Chiến Thần Ở Rể

Chương 1088: 1088: Ôm Chặt Lấy Anh






Tào Trí ngồi trong phòng VIP không hề hay biết chuyện xảy ra ở bên ngoài.

      Anh ta đang ung dung ngồi trên ghế hút xì gà Cuba cao cấp, uống rượu vang Lafite đắt đỏ.

      “Uỳnh!”  
      Bỗng một tiếng vang thật lớn.

Cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ bố anh ta phái tới bảo vệ anh ta bị đánh bay như chó chết, ngã xuống bàn ăn trước mặt anh ta.

      Tào Trí trợn tròn mắt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”  
      “Cậu… cậu Tào, mau… mau chạy đi! Dương Thanh đến rồi!”  
      Cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ chỉ kịp nói như vậy rồi chìm vào hôn mê.

      Nhưng Tào Trí chỉ nghe thấy câu trước, câu sau người kia nói quá nhỏ, không nghe ra được.

      Tào Trí ngơ ngác một lúc mới sực tỉnh ra.

Nhất định là có người muốn giết anh ta, nếu không tại sao vệ sĩ mạnh nhất của anh ta lại bảo anh ta chạy?  
      Bây giờ toàn bộ vệ sĩ của anh ta đều đã bỏ mạng, chỉ có thể dựa vào bản thân anh ta.

      Anh ta không dám chậm trễ vội vàng lao tới cửa sổ.

      Nhưng lúc anh ta nhìn thử xuống dưới, toàn thân lập tức run rẩy.

      Đây là tầng cao nhất của nhà hàng Yến Đô, tòa cao ốc mười mấy tầng.

Nếu nhảy từ đây xuống, anh ta sẽ thịt nát xương tan.

      “Cộc cộc cộc!”  
      Nhưng tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng gần, đối phương sắp tới rồi.


      “Tào Trí, lâu rồi không gặp!”  
      Ngay khi Tào Trí không biết phải làm thế nào, giọng nói châm chọc bỗng nhiên vang lên: “Cậu chủ Tào, anh đang định đi đâu thế? Anh định nhảy từ đây xuống à?”  
      Khi nhìn thấy Dương Thanh, Tào Trí sợ ngây người, chỉ thấy sống lưng lạnh toát, khí lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu.

      “Cậu… cậu, Dương Thanh, cậu…cậu vẫn còn sống? Sao… sao có thể như vậy được?”  
      Tào Trí bị dọa sợ mất hồn, nói năng lộn xộn, vẻ mặt hoảng loạn.

      Anh ta biết rõ tuần trước Dương Thanh bị tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng, cả xe lẫn người đều bị đá từ đỉnh nói lăn xuống vùi lấp.

      Gặp phải tai nạn như vậy, dù là cao thủ Thần Cảnh cũng không thể sống sót.

      Bố anh ta đã nói như vậy nên anh ta mới dám có ý đồ với tập đoàn Nhạn Thanh, đồng thời cướp đoạt giải trí Ngôi Sao về tay.

      Không chỉ Vương tộc họ Tào, các Vương tộc khác biết tin Dương Thanh gặp nạn đều nhao nhao phái chủ lực tới Yến Đô.

      Thậm chí đến cả Vương tộc họ Tiết và Vương tộc họ Quan đã rút lui khỏi Yến Đô cũng dẫn người quay trở lại.

      Thế nhưng bây giờ Dương Thanh vẫn còn sống, vừa mới giết một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.

      Rõ ràng Dương Thanh không hề bị thương trong tai nạn kia.

      “Có vẻ anh rất ngạc nhiên khi thấy tôi còn sống thì phải?”  
      Dương Thanh cười hỏi.

      Anh cũng không vội giết Tào Trí.

Hiện giờ đối với anh, Tào Trí chẳng khác gì một kẻ đã chết.

      Anh ngồi xuống ghế của Hạ Hà, cười híp mắt nhìn Tào Trí: “Nghe nói anh giết Tôn Húc? Chiếm đoạt nhà họ Tôn? Còn có ý đồ với tập đoàn Nhạn Thanh?”  
      Tào Trí đã sợ chết sững, nghe Dương Thanh hỏi lại càng thấp thỏm, toàn thân run bần bật.

      “Tôn Húc là kẻ gió chiều nào xoay chiều đó, vốn là đáng chết”.

      Tào Trí cố giả bộ trấn định, kìm nén nỗi sợ nói: “Sao tôi dám có ý đồ với tập đoàn Nhạn Thanh được?”  
      “Không có sao?”  
      Dương Thanh nheo mắt lại: “Thế chuyện giải trí Ngôi Sao là thế nào?”  
      “Tôi… tôi…”  
      Tào Trí không biết giải thích kiểu gì.

Nhìn Dương Thanh sừng sững như núi, lần đầu tiên anh ta cảm thấy sự khủng bố của anh.

      Dù lúc trước từng đối đầu với Dương Thanh vài lần, dù anh ta biết anh rất lợi hại nhưng vẫn chưa từng sợ hãi như hiện giờ.

      Anh ta có ảo giác, Dương Thanh muốn giết mình dễ như trở bàn tay.

      Dù sao đến cả vệ sĩ Vương Cảnh hậu kỳ của anh ta cũng bị Dương Thanh tiện tay lấy mạng.

      Huống chi là người mới bước vào Vương Cảnh sơ kỳ như anh ta?  
      “Cho anh một phút giải thích rõ ràng.

Nếu nói không rõ, tôi sẽ tiễn anh lên đường!”  
      Dương Thanh lên tiếng, vẫn giữ nụ cười trên mặt như đang nói với Tào Trí một chuyện rất bình thường.

      Nhưng trong mắt Tào Trí, nụ cười của Dương Thanh lại khiến anh ta cảm thấy rợn tóc gáy.


      “Cậu đừng khinh người quá đáng!”  
      Tào Trí bỗng nổi giận gào lên: “Giải trí Ngôi Sao vốn là sản nghiệp của nhà họ Tôn, chẳng qua bị cậu dùng thủ đoạn cướp đi mà thôi.

Bây giờ nhà họ Tôn đã đầu hàng Vương tộc họ Tào, vậy thì giải trí Ngôi Sao phải thuộc về chúng tôi mới đúng”.

      “Tôi biết cậu rất lợi hại, đến cả cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ cũng giết được, nhưng vậy thì đã sao? Tôi là người thừa kế của nhánh ba Vương tộc họ Tào.

Nếu cậu dám động tới một ngón tay của tôi, Vương tộc họ Tào sẽ không tha cho cậu đâu”.

      “Tôi còn muốn nói cho cậu biết, bố tôi, chủ nhánh ba của Vương tộc họ Tào đã tới Yến Đô rồi.

Nếu ông ấy biết cậu làm tổn hại tới tôi, chắc chắn ông ấy sẽ giết cả nhà cậu”.

      Khi con người sợ hại tột độ sẽ điên cuồng phát tiết lửa giận, chỉ như vậy mới có thể làm dịu đi nỗi sợ trong lòng.

      Tào Trí đã xả ra hết nhưng nỗi sợ không hề biến mất, ngược lại càng lớn dần lên.

      Dương Thanh cũng không tức giận, vẫn tươi cười như cũ, chỉ là nụ cười của anh ẩn giấu sát khí mãnh liệt.

      “Còn mười giây cuối cùng!”  
      Dương Thanh liếc nhìn đồng hồ.

      Dương Thanh thông báo thời gian giống như bùa đòi mạng khiến Tào Trí càng cảm thấy mình sắp chết.

      “Khốn nạn, tao liều mạng với mày!”  
      Tào Trí bỗng cầm bình rượu vang trên bàn ném mạnh vào đầu Dương Thanh.

      Dương Thanh tưởng anh ta muốn đánh với mình, không ngờ anh ta ném bình rượu chỉ là đánh lạc hướng.

      Mục đích thực sự của Tào Trí là chạy trốn.

      Ngay khi Tào Trí ném bình rượu đi, anh ta lập tức chạy trối chết.

      Mấy gã vệ sĩ bảo vệ anh ta đều đã mất mạng.

Anh ta không chạy, ở lại đợi Dương Thanh giết sao?  
      “Hết giờ rồi!”  
      Dương Thanh cũng không quan tâm Tào Trí bỏ chạy.


Sau khi hết một phút, anh tiện tay cầm cây đũa trên bàn ăn phi ra ngoài.

      “Phập!”  
      Tào Trí vừa vọt tới cửa phòng chợt ngã nhào, lập tức tắt thở.

      Dương Thanh thản nhiên rời đi, giống như cái chết của Tào Trí chẳng liên quan gì tới anh.

      Đằng sau cổ của Tào Trí còn lộ ra nửa cây đũa.

      Hạ Hà ngồi trong phòng VIP của Dương Thanh thấy anh vẫn chưa về, bối rối đi qua đi lại.

      Nếu không vì sợ Dương Thanh bị phân tâm, cô ta đã lao ra ngoài từ lâu rồi.

      “Cô Hạ cứ yên tâm, cậu Thanh sẽ không sao đâu!”  
      Tiền Bưu bất đắc dĩ nói.

      “Kẽo kẹt!”  
      Cửa phòng bỗng nhiên bị người bên ngoài đẩy vào, Dương Thanh mỉm cười bước tới.

      “Xin lỗi nhé, để cô đợi lâu rồi!”  
      Dương Thanh nhìn Hạ Hà đang lo sốt vó, cười nói.

      Nhưng anh vừa nói xong, một hương thơm ngào ngạt xộc tới.

      Hạ Hà nhào vào lòng Dương Thanh, ôm anh thật chặt.

Tuy cô ta không nói lời nào nhưng Dương Thanh vẫn cảm nhận được sự lo lắng của cô ta dành cho mình.