Mã Siêu không để ý, hơi thở trong người vẫn không ngừng tăng mạnh, mới có vài hơi thở ngắn ngủi mà thực lực của anh ta đã tăng từ Vương Cảnh trung kỳ lên bán bộ Thần Cảnh.
Không những một mình Simon thấy kinh hãi mà Đổng Chiêm Cương vốn đang ứng chiến với bảy sát thủ Vương Cảnh đỉnh phong của Hồng Trần cũng sợ ngây người.
Ông ta biết thân phận của Dương Thanh nhưng lại không biết thân phận của Mã Siêu.
Đến giờ phút này ông ta mới biết Mã Siêu là ai.
Thống lĩnh tối cao của biên giới phía Bắc là Tướng quân nhưng dưới Tướng quân còn có chín vị Vương.
Nhưng chín vị Vương của biên giới phía Bắc, không ai là cao thủ Vương Cảnh bình thường cả, mỗi một vị Vương đều có sức chiến đấu của bán bộ Thần Cảnh.
Điều càng làm người ta phải sợ hãi chính là trong chín vị Vương này lại không ai là cao thủ bán bộ Thần Cảnh.
Không phải bán bộ Thần Cảnh mà lại có sức chiến đấu của bán bộ Thần Cảnh, điều này chứng minh chín vị Vương của biên giới phía Bắc là cao thủ có thể vượt cấp để giết địch.
Điều này chứng minh thiên phú võ thuật của chín vị Vương biên giới phía Bắc kinh khủng đến nhường nào.
Người ta còn đồn, trong chín vị Vương biên giới phía Bắc, vị vương có sức chiến đấu mạnh nhất mới chỉ ở cảnh giới Vương Cảnh trung kỳ.
Một cao thủ mới ở cảnh giới Vương Cảnh trung kỳ mà có thể bộc phát sức chiến đấu bán bộ Thần Cảnh, có thể thấy thiên phú võ thuật của người này kinh khủng đến mức nào.
Hiển nhiên Mã Siêu đang đứng trước mặt chính là một trong số chín vị Vương mà mọi người thường truyền tai nhau, cao thủ bí ẩn đứng đầu.
"Cậu ta là ai?"
Simon chợt nghĩ đến một chuyện làm ông ta thấy kinh khủng, đó chính là thân phận của Dương Thanh.
Một người trẻ tuổi có thể làm người đứng đầu trong chín vị Vương của biên giới phía Bắc đi theo, sợ là chỉ có một người.
Ông ta đã đoán được, chỉ là ông ta không muốn chấp nhận sự thật này.
Nhưng Mã Siêu không hề có ý định giải thích với ông ta, chân vừa chuyển động là biến mất tại chỗ như yêu quái.
Mặt đất chỗ Mã Siêu mới vừa giẫm chân đã bị đạp nát.
Simon không dám trì hoãn, bùng nổ sức chiến đấu mạnh nhất, đánh nhau với vị Vương đứng đầu biên giới phía Bắc, ông ta không dám kiêu ngạo đến mức nhẹ tay.
"Ầm!"
Hai cao thủ bán bộ Thần Cảnh va chạm vào nhau, Mã Siêu chém một quyền, Simon cũng ra chiêu, chỉ nghe có tiếng vang lớn.
Hai người đứng tại chỗ nhưng vẫn lùi về sau nửa bước.
Trong nháy mắt, mặt đất dưới chân hai người hoá thành bột mịn, khí thế kinh khủng hình thành một cơn lốc xoáy xung quanh người họ.
Lá rụng dưới đất cũng bay lên theo cơn lốc xoáy này.
Dù là chiến sĩ của chiến vực hay sát thủ Hồng Trần đang giao chiến cũng đều cảm nhận được khí thế kinh khủng làm người ta không thở nổi này.
"Hừ!"
Mắt Simon loé sát ý, nếu ông ta biết thân phận Dương Thanh từ sớm, e là ông ta sẽ không kiên quyết giết Dương Thanh.
Nhưng nếu đã ra tay thì chỉ có thể làm cho trót.
Nếu có thể giết Mã Siêu và Dương Thanh, sau khi chuyện này truyền ra, địa vị của Hồng Trần trong giới sát thủ sẽ tăng mạnh.
"Giết!"
Simon giẫm mạnh chân xuống đất.
Mã Siêu chém thẳng một quyền.
"Ầm!"
"Ầm!"
Tấn công của hai người dồn dập nối tiếp nhau, chỉ thấy hai bóng người lui về phía sau mấy bước.
Simon thấy bụng mình sôi sục như sóng trào, cú đánh đó của Mã Siêu làm dạ dày ông ta co rút.
Mã Siêu cũng không chịu nổi, bụng anh ta bị đầu gối Simon nện vào, anh ta chỉ thấy có một luồng khí kình kinh khủng như muốn huỷ diệt cả nội tạng anh ta.
"Năng lực của một trong ba cao thủ đứng top ở Hồng Trần chỉ có thế thôi à?"
Mã Siêu cười mỉa: "Nếu tôi ở trạng thái đỉnh phong sẽ giết ông như giết chó!"
"Với thực lực của ông, đừng nói là tôi, dù là người có thực lực yếu nhất trong chín vị Vương cũng có thể đánh chết ông như đánh chó!"
Mã Siêu không nói dối mà sự thật là vậy.
Chín vị Vương biên giới phía Bắc, danh tiếng vang dội, vị Vương nào mà chẳng phải cao thủ đứng trên đỉnh?
Mã Siêu bị súng bắn, đến bây giờ sức khoẻ vẫn chưa hồi phục.
Mặc dù sử dụng bí pháp giải phóng sức chiến đấu nhưng vẫn không thể bùng nổ thực lực mạnh nhất.
Nguyên nhân vì vết thương vẫn chưa khỏi hẳn nên không thể sử dụng bí pháp, một khi sử dụng bí pháp hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, nặng thì bỏ mình, nhẹ thì làm cơ thể bị thương nặng, có thể sẽ ảnh hưởng đến căn cơ võ thuật.
Nhưng trước mắt nếu anh ta không liều mạng thì tất cả mọi người sẽ chết ở đây.
Dù anh ta có chết cũng không thể để Dương Thanh chết.
"Nhóc con, mày chán sống rồi!"
Simon phẫn nộ đến cực đỉnh, lăn lộn trong giới sát thủ nhiều năm như vậy, ông ta chưa bao giờ bị thương.
Bây giờ, đường đường là sát thủ bán bộ Thần Cảnh mà ông ta lại bị một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ đánh bị thương.
Dù đối thương có được xưng tụng là một trong số chín vị Vương của biên giới phía Bắc thì cũng không thể.
"Nói nhảm nhiều thật!"
Sát ý trong mắt Mã Siêu sáng rực, nhìn Simon chằm chằm, chân chuyển động, cơ thể bùng nổ.
"Ầm ầm ầm!"
Simon cũng tiếp chiến, hai người chiến đấu kịch liệt, chỉ thấy tiếng va chạm mãnh liệt vang lên không ngừng.
Nhóm chiến sĩ chiến vực Yến Đô và sát thủ Hồng Trần không kịp nhìn bóng dáng họ.
"Các anh em, Nhất Vương của biên giới phía Bắc đang ở đây, sát thủ Hồng Trần chỉ có con đường chết, giết cho tôi!"
Đổng Chiêm Cương kích động, nổi giậm gầm lên, một trăm cao thủ chiến vực như được tiếp thêm sức mạnh, sức chiến đấu tăng vọt.
Vốn dĩ cao thủ chiến vực Yến Đô đã có xu hướng bại, trong nháy mắt ý chí chiến đấu mãnh liệt, lại đàn áp sát thủ Hồng Trần.
Trận chiến của Mã Siêu và Simon cũng cực kỳ quyết liệt, dốc hết sức lực.
Chiến đấu liên tục, Mã Siêu càng ngày càng cảm thấy thực lực của mình yếu đi.
Sử dụng bí pháp vốn dĩ làm cơ thể phải chịu một lượng tải trọng lớn, vốn dĩ anh ta là người đang bị thương, bây giờ sử dụng bí pháp giải phóng thực lực, hoàn toàn bóp chết tiềm lực cuối cùng của cơ thể.
"Nhất Vương của biên giới phía Bắc chỉ thế thôi à!"
Simon cảm giác được sức chiến đấu của Mã Siêu không ngừng yếu đi, sát ý trong mắt càng đậm hơn.
Tất nhiên ông ta biết vì Mã Siêu bị thương năng nên mới không đấu lại mình.
"Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây thật à?"
Mã Siêu thầm thở dài.
Anh ta cực kỳ không cam tâm, nếu mình ở trạng thái đỉnh phong thì đối đầu với Simon, anh ta hoàn toàn không thấy áp lực.
Nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn bất lực.
"Ầm!"
Simon tấn công ngay giữa ngực Mã Siêu.
Mã Siêu nôn một ngụm máu, cơ thể văng xa mười mét, ngã oạch xuống bên cạnh Dương Thanh.
"Anh Siêu!"
Phùng Tiểu Uyển đang châm cứu cho Dương Thanh thấy Mã Siêu ngã xuống bên cạnh, kinh hãi nước mắt rơi lã chã.
"Đừng quan tâm đến anh, cứu anh Thanh!"
Mã Siêu cắn răng nói.
Mặc dù Phùng Tiểu Uyển muốn đi cứu Mã Siêu nhưng không thể đi cứu được, quá trình châm cứu cho Dương Thanh sắp kết thúc.
Lúc này mà bỏ dở giữa chừng, sợ là mọi cố gắng sẽ đổ sông đổ bể.
"Mã Siêu!"
Đổng Chiêm Cương cũng tái mét, nhìn Simon đang đi về phía Mã Siêu, mắt đỏ bừng rống lên.
Ông ta muốn đi cứu Mã Siêu nhưng bây giờ đội ngũ của họ không thể bị phá vỡ được, một khi phá trận, sợ là thương tích sẽ nghiêm trọng hơn.
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Simon đi về phía Mã Siêu.
Mã Siêu giãy dụa bò dậy, mặt đầy máu nhìn Simon chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn động đến anh Thanh, trừ phi giẫm lên xác tôi!"
"Ầm!"
Simon sút chân ra, Mã Siêu bị đá bay.
Giờ phút này, bên cạnh Dương Thanh, ngoài Phùng Tiểu Uyển đang châm cứu cho anh thì không còn ai hết.
"Không ngờ Tướng quân biên giới phía Bắc lại chết thế này, đúng là đáng tiếc”.
Simon đứng trước mặt Dương Thanh, ánh mắt loé sáng vì phấn khích.
Sau khi giết Dương Thanh, danh tiếng của ông ta sẽ bùng nổ.
"Tôi sẽ không để ông làm anh Thanh bị thương”.
Phùng Tiểu Uyển đứng lên giang hai tay ra che trước mặt Dương Thanh, mắt đỏ hoe nhìn Simon nói.
Cô ta cực kỳ sợ hãi nhưng không thể trơ mắt nhìn Dương Thanh bị Simon giết được.
"Bốp!"
Simon tát một cái, Phùng Tiểu Uyển bị đánh bay.
Lúc này trước người Dương Thanh không có ai bảo vệ cả.
"Đại nhân!"
"Anh Thanh!"
Phùng Tiểu Uyển cũng hô to, mặt đẫm nước mắt.
"Đi chết cho tôi!"
Simon nổi giận, gầm lên một tiếng rồi giẫm chân.
"Ầm!"
Khoảnh khắc khi Simon giẫm chân xuống, Dương Thanh vốn đang hôn mê chợt vươn một ngón tay đặt trên bàn chân Simon.
"Ông muốn giết tôi?"
Mắt Dương Thanh chợt mở, giọng nói như đến từ địa ngục phát ra từ nơi tận sâu trong cổ họng anh.
Giờ khắc này, Simon trợn mắt nhìn chằm chằm ngón tay đó, cậu ta chỉ cần dùng một ngón tay thôi đã có thể chặn hết tất cả sức lực trên chân mình.
Lông tơ trên người ông ta dựng đứng.