Chiến Thần Ở Rể

Chương 1048: 1048: Nỗi Bất An Không Tên






Nhìn thấy Tần Xương đang từng bước tới gần, sắc mặt Tần Đại Dũng cực kỳ khó coi, giận dữ nói: “Ông dám?”
“Tôi dám hay không, ông sẽ biết nhanh thôi”.

Tần Xương cười híp mắt nói.

“Ông ngoại!”
Tiêu Tiêu co quắp trong ngực Tần Đại Dũng, toàn thân run lẩy bẩy.

Mặc dù cô bé không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn cảm nhận được Tần Xương muốn làm hại mình.

Cùng lúc này, Dương Thanh vừa ra khỏi khu biệt thự thành Mộng Hoan đã lao thẳng tới nhà họ Tôn.

Anh đang lửa giận ngút trời, nhất là tiếng kêu cứu của con gái gọi điện thoại tới vẫn không ngừng văng vẳng bên tai.
Không cần biết Tiêu Tiêu có bị thương hay không nhưng anh có thể khẳng định, cô bé đang phải chịu tổn thương tâm lý rất lớn.

Tiêu Tiêu vẫn chưa được năm tuổi mà đã phải trải qua chuyện kinh khủng như vậy, Dương Thanh không thể nào chấp nhận.

“Kẻ nào động tới con gái tao đều phải chết!”
Dương Thanh gầm nhẹ một tiếng, bỗng đạp mạnh chân ga.

Chiếc Phaeton màu đen mượn của Mã Siêu lao vun vút giữa đường lớn như một tia chớp màu đen.

Còn ở trong một tòa biệt thự xa hoa của nhà họ Tôn.

Một cô gái trẻ tuổi ngồi trên sofa cao cấp trong phòng khách, tay khẽ đung đưa ly rượu vang đế cao, khóe miệng cong lên nở nụ cười lạnh lẽo.

“Em làm vậy không sợ rước họa vào thân sao?”
Đối diện cô ta là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang cười híp mắt hỏi.

Cô gái trẻ tuổi mỉm cười: “Chẳng lẽ trong mắt anh, em là kẻ ngu ngốc như vậy sao?”

“Ý em là gì?”
Cậu chủ họ Tào kia nhìn chằm chằm đối phương, hai mắt lóe sáng.

“Anh cứ yên tâm.

Em đã dám làm, đương nhiên sẽ phải chuẩn bị kĩ càng.

Anh cứ chờ là được”.

Cô chủ họ Tôn lộ ra vẻ mặt đắc ý chắc thắng.

Ngay sau đó, cô ta liếm môi, đứng dậy đi tới bên cạnh cậu chủ Tào, ngồi lên đùi đối phương, ôm cổ anh ta.

“Anh đã đồng ý nếu em có thể giải quyết được Dương Thanh sẽ cưới em làm vợ.

Không phải anh muốn lợi dụng nên mới lừa gạt em đấy chứ?”
Cô chủ Tôn vừa nói vừa vẽ vòng tròn trên ngực cậu chủ Tào.

“Em cảm thấy anh sẽ lừa gạt em sao?”
Cậu chủ Tào đã không nhịn nổi nữa, ôm chầm lấy cô chủ Tôn, nở nụ cười tà ác.

“Em đã thuộc về anh rồi, anh không được lừa em đâu đấy!”
Ánh mắt cô chủ Tôn trở nên mê ly, gương mặt non mềm như có thể chảy ra nước, nói xong liền ôm đầu anh Tào hôn đắm đuối.

Cả biệt thự lập tức vang lên khúc nhạc êm tai.

Cùng lúc đó, trong một tòa biệt thự khác của nhà họ Tôn, một người đàn ông trung niên đang đứng cạnh cửa sổ, chăm chú nhìn ra bên ngoài.

“Hôm nay là ngày gì?”
Ông ta đột nhiên hỏi.

Một lão già tóc trắng mặc vest vội vàng bước lên đáp: “Ông chủ, hôm nay là cuối tuần, không phải ngày đặc biệt gì”.

Người đàn ông trung tiên chính là chủ nhà họ Tôn, Tôn Húc.

Không biết tại sao từ lúc ngủ dậy, Tôn Húc đã cảm thấy mí mắt không ngừng giật, trong lòng cảm thấy hoảng loạn, cứ có dự cảm chẳng lành như sắp xảy ra chuyện lớn gì đó.

“Dạo gần đây Yến Đô có xảy ra chuyện lớn gì không?”
Tôn Húc bỗng hỏi tiếp.

Quản gia nghĩ một lúc mới đáp: “Tôi nghe nói mấy ngày trước, người của Vương tộc họ Quan đột nhiên rút khỏi Yến Đô”.

“Hiện giờ trong năm Vương tộc, Vương tộc họ Tiết và Vương tộc họ Quan đều đã rút lui.

Nhưng các gia tộc lớn khác lại thi nhau tới Yến Đô”.

“Các gia tộc lớn trong Vương thành Tào, Vương thành Bạch và Vương thành Mã liên tiếp xuất hiện”.

“Vừa nãy tôi còn thấy Tào Trí đi tới chỗ Tôn Chí Kiều?”
Hả?”
Nghe thấy quản gia nói vậy, Tôn Húc lập tức cau mày: “Ông nói Tào Trí đi tới chỗ Tôn Chí Kiều? Hình như dạo này bọn họ thân thiết quá rồi đấy!”
Quản gia vội vàng gật đầu, trầm giọng nói: “Ông chủ, tôi cảm thấy dường như bọn họ đang yêu nhau.

Tôi nghe người giúp việc nói từng nhiều lần trông thấy Tào Trí qua đêm ở chỗ Tôn Chí Kiều”.


Nghe thấy thế, sắc mặt Tôn Húc lập tức trở nên khó coi.

“Thảo nào mấy ngày nay Tào Trí không liên lạc với tôi, thì ra là bị con ả kia câu mất hồn”.

Ánh mắt Tôn Húc trở nên lạnh lẽo: “Con ngu này không biết Tào Trí gian xảo như thế nào.

Dù có bị người ta bán đi, e là nó cũng không biết”.

Quản gia vội hỏi: “Có cần nhắc nhở Tôn Chí Kiều không?”
Tôn Húc suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Đừng làm gì vội, nhắc nhở nó vào lúc này rất có thể đắc tội Tào Trí”.

“Hiện giờ Vương tộc họ Tào là chỗ dựa duy nhất của nhà họ Tôn chúng ta.

Một khi không còn được họ che chở, e là Dương Thanh sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.

Nghe thấy tên Dương Thanh, quản gia bỗng nói: “Phải rồi, tôi còn nhớ tới một chuyện.

Nghe nói mấy ngày trước Dương Thanh đã rời khỏi Yến Đô, hôm nay vừa mới trở lại”.

“Ồ? Cậu ta rời khỏi Yến Đô vào lúc này sao? Có thể điều tra cậu ta đã đi đâu không?”
Tôn Húc vẫn rất hứng thú với tin tức về Dương Thanh.

Người trẻ tuổi này đã từng khiến ông ta chịu thiệt rất nhiều.

Hiện giờ đang vào giờ phút quan trọng, vậy mà Dương Thanh dám rời khỏi Yến Đô một khoảng thời gian.

Quản gia lắc đầu đáp: “Nhưng sau mấy ngày cậu ta rời đi, người của Vương tộc họ Quan đã rút khỏi Yến Đô”.

“Ông chủ, Dương Thanh này rất không đơn giản.

Nghe nói Vương tộc họ Tiết cũng vì trở mặt với cậu ta, không còn cách nào khác mới phải rời khỏi Yến Đô”.

“Tôi lo lần này cậu ta rời đi có liên quan tới chuyện Vương tộc họ Quan rút lui khỏi Yến Đô.

Nếu thật sự là vậy, chắc chắn phải điều tra thân phận của Dương Thanh thật kỹ”.

Trên mặt Tôn Húc cũng lộ vẻ lo lắng.


Ông ta đã từng trở mặt mấy lần với Dương Thanh, mặc dù lần nào anh cũng tha cho nhưng ông ta vẫn phải trả giá rất lớn.

Đối với Dương Thanh, Tôn Húc vừa hận vừa sợ.

Dù sao nhà họ Tôn cũng là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, vậy mà lại bị anh xem thường không ít lần, thậm chí là chèn ép.

Đến cả chủ gia tộc như ông ta cũng phải quỳ xuống xin tha không biết bao nhiêu lần.

“Yên tâm, nếu cậu ta thật sự có bản lĩnh ép Vương tộc họ Tiết và Vương tộc họ Quan rút lui thì đã kế thừa Đế Thôn từ lâu rồi, sao có thể chờ tới tận bây giờ?
Tuy Tôn Húc kiêng kị Dương Thanh nhưng vẫn không muốn tin tưởng anh có năng lực ép lui hai Vương tộc.

Quản gia khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

“Hôm nay thời tiết rất xấu.

Tôi không thích bầu trời dày đặc mây đen, trong phòng quá tối”.

Tôn Húc nhìn ra ngoài cửa sổ, bực bội trong lòng: “Bật hết đèn lên cho tôi”.

“Vâng!”
Quản gia vội vàng đi bật đèn.

“Rốt cuộc hôm nay mình làm sao vậy?”
Đèn trong nhà đều được bật sáng.

Nhưng ban ngày ban mặt, dù có bật toàn bộ đèn lên cũng không thể tăng thêm bao nhiêu ánh sáng cho căn nhà.

Tôn Húc lại càng thêm khó chịu, đồng thời trong lòng dâng lên một nỗi bất an không tên, cứ cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.

- ---------------------------.