Mặc dù Đổng Chiêm Cương rất kinh ngạc nhưng cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Dương Thanh.
Câu trả lời của anh khiến ông ta càng thêm kính trọng.
Cũng chỉ có anh hùng vĩ đại như vậy mới không làm mất mặt chiến vực.
“Có câu này của cậu là đủ rồi!”
Ông Phùng thở dài một hơi cảm thán.
Ông cụ biết rõ tình hình của Dương Thanh.
Chính vì tính cách coi trọng tình nghĩa nên lúc đầu ông cụ mới nhìn trúng anh.
.
Bạn có biết trang truyện # TrùmTruyệ n.or g #
Suốt bao năm chinh chiến, Dương Thanh phải trải qua những lần hiểm nguy thừa sống thiếu chết như thế nào, ông cụ đều biết rõ.
“Cảm ơn ông đã hiểu cho tôi!”
Dương Thanh cảm kích nói.
“Đừng cảm ơn tôi quá sớm, nói không chừng chẳng mấy chốc tôi lại phải mặt dày nhờ cậu ra tay”.
Ông Phùng cười đáp.
Dương Thanh cười khổ: “Sao tôi nhận nổi chữ mời này của ông?”
“Ha ha ha ha…”
Ông Phùng sảng khoái cười lớn, bỗng chân thành nói: “Tiểu Uyển là đứa trẻ đáng thương, bố mẹ đều hi sinh trên chiến trường.
Tiểu Uyển được mổ ra sau khi mẹ nó qua đời”.
“Vợ của Ái Dân cũng hi sinh oanh liệt trên chiến tường, năm xưa Ái Dân cũng cống hiến rất nhiều cho Chiêu Châu”.
“Có thể nói cả nhà Ái Dân đều hi sinh vì quốc gia này.
Ái Dân chỉ có một đứa cháu gái, sau này nhờ cậu chăm sóc cho Tiểu Uyển!”
Nói xong, ông Phùng đã nghẹn ngào.
Ông Phùng là anh trai của thần y Phùng.
Lúc thần y Phùng qua đời, ông Phùng bận chuyện ở chiến vực không thể tới đưa tiễn lần cuối.
Dương Thanh chợt thấy tôn kính.
Trước đó anh đã biết về thân thế của Phùng Tiểu Uyển.
Giờ phút này, ông Phùng lại nhắc tới khiến anh càng thêm kính trọng cả nhà thần y Phùng.
“Ông Phùng yên tâm, sau này Tiểu Uyển chính là em gái tôi, không ai được tổn thương em ấy!”
Dương Thanh trịnh trọng nói.
“Được, tôi tin cậu!”
Nói xong, ông Phùng cúp máy.
Đổng Chiêm Cương và Mã Siêu cũng dần bớt đi cảm giác vinh dự khi nghe ông Phùng nói muốn Dương Thanh làm thống lĩnh của bốn biên giới vì nghe thấy thân thế của Phùng Tiểu Uyển.
“Sau này, Tiểu Uyển cũng giống Mễ Tuyết, đều là em gái ruột của em!”
Mã Siêu cũng lên tiếng.
Mấy tiếng sau, bốn người Dương Thanh, Mã Siêu, Đồng Chiêm Cương và Phùng Tiểu Uyển cùng lên máy bay về Yến Đô.
Vừa đến Yến Đô, Đổng Chiêm Cương lập tức tạm biệt Dương Thanh rời đi.
Đây là lần đầu tiên Phùng Tiểu Uyển rời khỏi thôn Ngô Gia.
Đừng nói là Yến Đô, đến cả Vương thành Quan cô ta cũng chưa từng dạo tới.
Lúc này đến Yến Đô, cô ta có cảm giác như nhà quê lên tỉnh.
“Đây là Yến Đô sao?”
Phùng Tiểu Uyển vui sướng nhìn thế giới mới tràn đầy màu sắc.
Dù sao cô ta cũng là thiếu nữ mới hai mươi tuổi đầu, đương nhiên sẽ hiểu kỳ với thế giới mới lạ này.
Dương Thanh gật đầu cười: “Sau này chúng ta sẽ sống ở đây, dần dần em sẽ yêu thích thành phố này thôi”.
Phùng Tiểu Uyển cười đáp: “Em đã yêu thành phố này rồi”.
“Ha ha, vậy thì tốt!”
Dương Thanh cười lớn.
Lúc trước anh còn lo lắng, Phùng Tiểu Uyển lớn lên trong thôn Ngô Gia sẽ không thích ứng được ở Yến Đô.
Không ngờ Phùng Tiểu Uyển vừa tới đã yêu thích thành phố này.
Nửa tiếng sau, một chiếc taxi đỗ lại trước cổng khu biệt thự thành Mộng Hoan.
Đây chính là quà cưới Dương Thanh mua tặng Mã Siêu.
Hiện giờ cả nhà Mã Siêu và Mễ Tuyết đều sống ở đây.
“Cậu Siêu về rồi à?”
Mã Siêu vừa dẫn mọi người về nhà, dì giúp việc Ngải Lâm thuê đã chạy tới đón, cung kính nói.
Mã Siêu khẽ gật đầu: “Dì Lý, dạo này sức khỏe của Mễ Tuyết có chuyển biết tốt hơn không?”
Nghe thấy thế, vẻ mặt dì Lý trở nên đau thương, khẽ lắc đầu: “Người tốt sẽ được trời phù hộ.
Nhất định Mễ Tuyết sẽ tỉnh lại”.
Dì Lý biết thân thế của Mễ Tuyết, cũng rõ bệnh tình hiện giờ của Mễ Tuyết.
Mã Siêu nhanh chóng dẫn Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển tới phòng của Mễ Tuyết.
Mã Siêu vốn không muốn dẫn Phùng Tiểu Uyển tới khám cho Mễ Tuyết gấp gáp đến vậy, nhưng cô ta chủ động mở lời.
Lúc ở thôn Ngô Gia của Vương thành Quan, Mã Siêu đã từng nhắc tới bệnh tình của Mễ Tuyết.
Lúc ấy Tiểu Uyển đã nói phải nhìn thấy bệnh nhân mới biết được có thể trị khỏi hay không.
Hiện giờ, Mễ Tuyết đang nằm trên giường bệnh, trông như đang ngủ thiếp đi.
“Tiểu Uyển, em xem có thể chữa khỏi cho Mễ Tuyết không?”
Mã Siêu chờ mong hỏi.
Phùng Tiểu Uyển được thần y Phùng truyền dạy y thuật.
Suốt khoảng thời gian Mã Siêu bị thương vẫn luôn được cô ta chữa trị, chăm sóc.
Anh ta vô cùng tin tưởng y thuật của Phùng Tiểu Uyển.
“Em xem trước rồi nói sau!”
Phùng Tiểu Uyển đi tới bắt mạch cho Mễ Tuyết, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Điều này khiến Mã Siêu có dự cảm không tốt.
Khoảng năm phút sau, Phùng Tiểu Uyển mới ngừng kiểm tra.
“Anh Mã, em nắm chắc 70% có thể chữa khỏi cho Mễ Tuyết!”
Phùng Tiểu Uyển nghiêm túc nói.
“Thật sao?”
Nghe thấy thế, Mã Siêu lập tức kích động hỏi.
Đến cả Ngải Lâm cũng không thể cứu chữa cho Mễ Tuyết, đến tận bây giờ vẫn đang tìm kiếm bác sĩ nổi tiếng thế giới.
Trước đó đã từng mời tới rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, nhưng sau khi khám cho Mễ Tuyết, ai cũng bất lực lắc đầu.
Mã Siêu đã từng thất vọng quá nhiều lần, không ngờ Phùng Tiểu Uyển lại nói nắm chắc 70% có thể khiến Mễ Tuyết tỉnh lại.
Mặc dù không phải 100% nhưng 70% đã khiến Mã Siêu nhìn thấy hi vọng rất lớn.
Phùng Tiểu Uyển khẽ gật đầu nói: “Em sẽ cố hết sức!”
“Ha ha, tốt! Tốt lắm!”
Mã Siêu kích động cười phá lên, đi tới bên cạnh giường bệnh nắm tay Mễ Tuyết nói: “Em nghe thấy không? Tiểu Uyển nói em ấy nắm chắc 70% có thể chữa khỏi cho em đấy”.
“Y thuật của Tiểu Uyển rất lợi hại.
Ông nội em ấy đã cứu anh trở về từ cõi chết.
Tiểu Uyển được truyền thừa từ thần y Phùng, nhất định sẽ trị khỏi cho em!”
Thấy Mã Siêu vui mừng đến bật khóc, Dương Thanh cũng thấy lòng mình chua xót.
Hai anh em thất lạc hơn chục năm mới gặp lại nhau, suýt nữa đã trở thành lần gặp cuối.
May mà Mễ Tuyết còn khả năng tỉnh lại, tỷ lệ còn rất lớn.
“Bây giờ em phải trị liệu cho Mễ Tuyết.
Hai anh ra ngoài trước đi”.
Phùng Tiểu Uyển vừa mở túi châm cứu vừa nói.
Dương Thanh và Mã Siêu biết trị liệu không tiện, lập tức đi ra khỏi phòng.
“Cậu yên tâm, Tiểu Uyển đã nói nắm chắc 70% thì sẽ không có vấn đề gì đâu.
Chúng ta phải tin tưởng em ấy.
Mấy ngày nữa Mễ Tuyết có thể tỉnh lại rồi”.
Mã Siêu lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng Mễ Tuyết.
Dương Thanh vỗ vai anh ta an ủi.
“Còn cậu nữa, vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi đi, nói không chừng sắp phải bận rộn rồi”.
Nói tới đây, vẻ mặt Dương Thanh trở nên nghiêm trọng.
Trong chuyến đi tới Vương thành Quan lần này, tuy đã cứu được Mã Siêu nhưng lại vì trợ giúp nhà họ Khương mà đắc tội Quỷ Môn của Miêu Thành.
Lúc trước anh tha cho lão già mặc áo đạo sĩ kia cũng là vì muốn mượn chuyện này làm dịu lửa giận của Quỷ Môn.
Mặc dù anh không sợ Quỷ Môn nhưng vẫn lo lắng người bên cạnh sẽ bị liên lụy.
Không chỉ vậy, sát thủ Hồng Trần cũng vẫn luôn tìm cách ám sát anh.
Dù hiện giờ người của Vương tộc họ Tiết và họ Quan đều đã rút khỏi Yến Đô.
Nhưng vẫn còn ba Vương tộc khác vẫn đang nhòm ngó Yến Đô, muốn chiếm đoạt Đế Thôn.
Tất cả đều là phiền phức.
Có lẽ một ngày nào đó lại xuất hiện thêm phiền phức mới.
Tuy Mã Siêu sốt ruột không biết bao giờ Mễ Tuyết mới tỉnh lại nhưng cũng rõ ràng tình hình hiện tại, gật đầu đáp: “Anh yên tâm, em sẽ dưỡng thương thật tốt, mau chóng hồi phục!”
“Được!”
Dương Thanh vỗ vai anh ta.
Lần này Phùng Tiểu Uyển trị liệu suốt nửa tiếng đồng hồ, Sau đó, cửa phòng Mễ Tuyết được mở ra, Phùng Tiểu Uyển mệt mỏi đi ra ngoài.
Trên trán cô ta ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt.
Rõ ràng quá trình trị liệu vừa rồi đã khiến cô ta mất rất nhiều sức.
“Em không sao chứ?”
Dương Thanh vội vàng đi tới đỡ Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển như bị rút hết sức lực.
Nếu không có Dương Thanh đỡ lấy, e là đã ngã xuống.
Cô ta lắc đầu, mỉm cười nhìn Mã Siêu: “Anh yên tâm, tình hình của Mễ Tuyết tốt hơn dự đoán của em nhiều.
Có lẽ chỉ khoảng nửa tháng nữa chị ấy sẽ tỉnh lại”.
Mã Siêu muốn hỏi nhưng thấy Phùng Tiểu Uyển quá mệt nhọc nên không mở lời.
Bấy giờ nghe thấy thế, anh ta kích động phát điên, vui mừng bật khóc: “Cảm ơn em Tiểu Uyển! Cảm ơn em nhiều lắm!”
Thấy Mã Siêu vui vẻ, Phùng Tiểu Uyển cũng nở nụ cười.
“Nhưng khoảng thời gian này em phải vất vả rồi!”
Thấy dáng vẻ mỏi mệt của cô ta, Dương Thanh thấy rất đau lòng.
Dù sao cô gái này cũng mới hai mươi tuổi, dù y thuật tài giỏi nhưng vẫn phải hao tổn rất nhiều sức lực.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên, là Tần Đại Dũng gọi tới.
Anh vừa nghe máy liền nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Tiêu Tiêu: “Bố ơi, ông ngoại sắp chết rồi.
Bố mau tới cứu ông ngoại đi!”
Dương Thanh lập tức hốt hoảng gặng hỏi: “Ông ngoại con sao rồi? Hai người đang ở đâu? Bố sẽ tới ngay!”
- ---------------------------.