Chiến Thần Ở Rể

Chương 1033: 1033: Mối Nguy Hiểm Của Nhà Họ Lâm






Không ai ngờ rằng, Lâm Hạo lại dám coi thường cả vị cao thủ từng bảo vệ Lâm Thiên Tường.

Nói sao thì hai vị cao thủ này cũng đều là hạng cao thủ hàng đầu của nhà họ Lâm, thực lực đều thuộc Vương Cảnh trung kỳ.

Trong Vương thành Quan, chỉ có các cao thủ hàng đầu của bốn gia tộc lớn cùng các chủ nhánh của gia tộc mới có được thực lực cỡ này.

Dù là Vương tộc họ Quan cũng không có nhiều cao thủ Vương Cảnh trung kỳ đâu.
Hôm nay, cao thủ bậc này đã đi theo Lâm Lang, Lâm Lang lại là người coi Lâm Hạo là kẻ địch số một trong đời.

Theo bọn họ thì Lâm Thiên Tường nay đã chết, sẽ không còn ai có thể che chở cho Lâm Hạo nữa, nay Lâm Lang lại đã khống chế được toàn bộ nhánh chính, muốn giết Lâm Hạo thật quá dễ dàng.

Dưới tình huống như vậy, Lâm Hạo lại vẫn bỏ qua cảnh cáo của Lâm Lang, mang di chúc của Lâm Thiên Tường đi vào phòng họp.

"Mày muốn chết đúng không!"
Đáy mắt Lâm Lang toát ra sát khí mãnh liệt, vung tay lên: "Đuổi Lâm Hạo ra ngoài cho tôi, nếu nó dám chống đối, lập tức giết chết!"
Là con cái của người đứng đầu một gia tộc lớn, ngay từ khi sinh ra, có lẽ bọn họ đã phải đối mặt với những khảo nghiệm sinh tử.

Tuy cùng là con của Lâm Thiên Tường nhưng Lâm Lang và Lâm Hạo chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, số mệnh đã định trước sẽ trở thành kẻ địch một sống một còn vì vị trí chủ gia tộc này.

Lâm Lang vừa ra lệnh, hai gã cao thủ vốn trước đây vẫn bảo vệ Lâm Thiên Tường lập tức đứng ra không hề do dự, đồng thời cất bước về phía Lâm Hạo.

"Lâm Hạo, chủ gia tộc đã qua đời rồi, nhà họ Lâm này đã không còn ai bảo vệ cậu, tốt nhất là cậu hãy rời xa nơi này, có lẽ đó mới là đường sống duy nhất đấy".

Hai cao thủ chắn trước mặt Lâm Hạo, một người nghiêm nghị nói.

"Các ông là vệ sĩ được bố tôi tin tưởng nhất, vì sao lại trợ giúp kẻ phản loạn làm bậy? Tôi còn đang cầm di chúc của bố tôi trong tay, lẽ ra các ông nên bảo vệ tôi mới đúng chứ?"
Lâm Hạo bình tĩnh hỏi hai người kia, trên mặt không hề lộ chút sợ hãi.


Hai người kia thoáng lộ vẻ hổ thẹn, nhưng cũng chỉ trong một giây lát, bọn họ đã nhanh chóng bình thản trở lại.

"Con người hay con vật đều hướng tới chỗ tốt hơn, cậu Lang cho chúng tôi những điều kiện tốt không thể chối từ, cho nên chúng tôi có thể liều mạng vì cậu ấy".

Một trong hai cao thủ lên tiếng: "Còn cậu, xưa nay bản tính đã yếu mềm, không mạnh mẽ và có dã tâm như cậu Lang, đi theo cậu vốn không có bất kì tiền đồ gì đáng nói".

Một cao thủ khác cũng nói: "Người hiền hậu thì không nắm quyền được, người chính nghĩa thì không nắm tiền tài được, mà bản tính cậu lại vừa hiền hậu vừa chính nghĩa, cho nên, xin lỗi!".

Truyện hay luôn có tại { T R Ù M t r u y ệ n . }
Lâm Hạo bỗng nở nụ cười: "Người hiền hậu thì không nắm quyền, người chính nghĩa thì không nắm tiền tài được, nói hay lắm, thì ra trong mắt các người, tôi chỉ là một kẻ vô năng đến thế".

"Cũng tốt, đã như vậy, nếu tôi có làm ra vài chuyện không hay thì lòng cũng sẽ không phải nặng nề tự trách, dẫu sao, hết thảy đều là lựa chọn của bản thân các ông".

Nghe Lâm Hạo nói xong, hai gã cao thủ kia bỗng có cảm giác thật kì quái, như thể đây là lần đầu bọn họ biết đến Lâm Hạo vậy.

Không chỉ bọn họ, ngay cả Lâm Lang và các vị chủ nhánh khác của gia tộc họ Lâm cũng có cảm giác như vậy.

Chẳng lẽ, Lâm Hạo còn có chiêu gì chưa giở ra?
Nghĩ tới đó, Lâm Lang bỗng chốc hốt hoảng tâm thần, phẫn nộ quát: "Lằng nhằng vô ích làm gì? Sao còn chưa ra tay đi?"
Bấy giờ, hai cao thủ không còn do dự nữa, chỉ nói một câu: "Lâm Hạo, mọi chuyện đều do cậu gieo gió gặt bão!"
Vừa dứt lời, hai người đã đồng loạt xông về phía Lâm Hạo.

Lâm Hạo lúc này, một tay cầm di chúc, bình thản đứng đó, tròng mắt đột ngột lóe lên một tia tàn khốc.

"Chẳng lẽ Lâm Hạo bị sợ tới ngu người rồi? Lẽ nào ông ta không hiểu rằng hai người này đều là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ hay sao?"
"Ông ta dám đứng yên đón đầu, chẳng lẽ đã biết không thoát được nên đứng yên chịu chết?"
"Kể ra cũng đáng tiếc, nói thế nào Lâm Hạo cũng là đứa con được chủ gia tộc Lâm yêu thương nhất, phải chết như thế này thật là chẳng đáng!"
Những người nhà họ Lâm thấy Lâm Hạo vẫn đứng yên bất động, có kẻ không đành lòng, nói.

"Cút!"
Đột nhiên, một tiếng quát to vang vọng khắp nơi.

Hai cao thủ Vương Cảnh trung kỳ vừa lao tới trước mặt Lâm Hạo bị đánh bay ra như diều đứt dây.

"Cái gì?"
"Sao lại thế được?"
"Lâm Hạo chỉ dùng một chiêu đánh bại hai cao thủ Vương Cảnh trung kỳ?"
Giờ khắc này, toàn bộ những người nắm quyền trong gia tộc họ Lâm đều đứng phắt dậy, vẻ mặt khiếp sợ tột cùng.

Lâm Lang cũng trợn to mắt nhìn, hai cao thủ kia có thực lực mạnh cỡ nào, ông ta biết rất rõ, nhưng lúc này đây, cả hai đều bị Lâm Hạo đánh bay như bóng cao su.

Đám người cầm quyền trong gia tộc họ Lâm cũng cực kì khiếp sợ, chủ nhánh của các nhánh gia tộc đều là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, toàn bộ nhà họ Lâm, chỉ có mình Lâm Thiên Tường mới có được thực lực Vương Cảnh hậu kỳ khi ở trong trạng thái đỉnh cao.

Mà hôm nay, Lâm Hạo lại bộc lộ ra thực lực của một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, không ai có thể chấp nhận sự thật này, nhưng sự thật đã phơi bày ra trước mắt bọn họ, không muốn cũng phải tiếp nhận.

Lâm Lang nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo, sát khí điên cuồng nhân lên trong mắt.

Trước nay ông ta chưa từng để mắt đến Lâm Hạo, bởi vì theo ý ông ta thì Lâm Hạo chỉ biết nịnh bợ là giỏi, cho nên mới được lòng Lâm Thiên Tường.

Chỉ cần Lâm Thiên Tường chết đi, Lâm Hạo cũng sẽ triệt để rời khỏi trung tâm quyền lợi của nhà họ Lâm.

Một Lâm Hạo vốn chẳng có gì đáng sợ trong mắt ông ta, lúc này lại bộc lộ ra thực lực mạnh mẽ khiếp người, khiến cho ông ta không thể tiếp thu sự thật này.

"Thì ra, lão già kia đã sớm truyền thụ võ thuật của mình cho mày, chẳng trách những năm gần đây, mày cứ kè kè bên cạnh lão".

Lâm Lang tức đến nghiến răng ken két, nói: "Lâm Hạo, thật không ngờ mày lại giấu giỏi như vậy".

Mấy vị chủ nhánh không ai dám lên tiếng, đều chỉ nhìn Lâm Hạo bằng ánh mắt cực kì căng thẳng.

Lúc này, Lâm Hạo chợt đi thẳng tới chỗ Lâm Lang, mọi người đều đang hoang mang suy đoán xem Lâm Hạo muốn làm gì.

"Bốp!"
Bỗng một tiếng tát tai vang lên, vọng khắp căn phòng.

Mọi người đều trợn mắt há miệng nhìn, Lâm Lang bị Lâm Hạo cho một cái tát, đánh bay khỏi vị trí chủ tọa.

"Ông ấy là bố chúng ta, không phải lão già nào, nếu anh còn dám nhục mạ bố, tôi sẽ tự tay giết anh".

Lâm Hạo không hề che giấu sát khí trong mắt mình, ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Lang đang té ngã trên mặt đất, nói.

"Lâm Hạo!"
Lâm Lang loạng choạng bò dậy, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi gọi ra cái tên Lâm Hạo.

Nhưng Lâm Hạo chẳng buồn nhìn ông ta thêm một cái mà ngồi luôn vào vị trí chủ tọa, đảo mắt nhìn quanh khắp phòng, bình thản lên tiếng: "Dựa theo di chúc của chủ gia tộc, vị trí chủ gia tộc đời tiếp theo nên do tôi nắm giữ, các người có ai không phục không?"
Đầu tiên là lấy võ thuật trấn áp, sau đó dằn mặt Lâm Lang, lúc này có ai dám nói "không" với ông ta?
Lâm Lang đứng đó, sắc mặt vặn vẹo biến dạng, hai mắt ghim chặt vào Lâm Hạo: "Tao không phục!"
"Không phục? Một kẻ vô dụng như anh, không phục cái gì?"
Lâm Hạo lạnh giọng chất vấn: "Nếu anh đã không phục thì tiếp đó anh định đối phó với tôi thế nào? Dùng cái thực lực chỉ mới Vương Cảnh trung kỳ của anh à? Hay là kết liên minh với năm nhánh của nhà họ Lâm? Hoặc là lấy nhánh chính ra đối phó với tôi?"
Lâm Lang nghe nói mà nghẹn họng, Lâm Hạo nói không sai, chỗ dựa của ông ta trước nay chỉ có nhánh chính.

Nhánh chính vốn do chủ gia tộc nắm giữ, nay Lâm Hạo thể hiện thực lực Vương Cảnh hậu kỳ mạnh mẽ, người của nhánh chính sẽ lựa chọn thế nào, không cần hỏi cũng biết.

"Nếu đã không thể thì chớ nói mấy lời thừa thãi với tôi, từ nay về sau, nhà họ Lâm này không còn chỗ cho anh nữa, nể chút tình anh em trước đây, tôi tha cho anh một lần, cút đi!"
Lâm Hạo thẳng thừng đuổi Lâm Lang.

Ngay vừa rồi, Lâm Lang còn ngồi trên ghế chủ tọa, bên cạnh có hai vị cao thủ Vương Cảnh trung kỳ bảo vệ, ông ta vênh váo tự đắc nói muốn tống cổ Lâm Hạo khỏi nhà họ Lâm.

Chỉ mấy phút sau, hai người đã đổi vị trí cho nhau, thật nực cười biết bao.

"Lâm Hạo, mày đừng có quá đáng!"

Lâm Lang giận dữ hét lớn.

"Người đâu, đuổi Lâm Lang ra ngoài cho tôi!"
Lâm Hạo lên tiếng ra lệnh, nhưng không một ai bước ra.

Lâm Lang lập tức điên cuồng cười to: "Lâm Hạo, mày thấy chưa? Nhà họ Lâm này còn chưa đến phiên mày ra lệnh đâu, còn chưa kế thừa vị trí chủ gia tộc mà mày đã muốn sử dụng quyền lợi của chủ gia tộc à?"
"Xem ra, trước đây tôi đã quá nhân từ, thế cho nên dù tôi đã bộc lộ thực lực của mình, các người vẫn cảm thấy tôi đây là kẻ dễ bắt nạt".

Lâm Hạo lạnh nhạt cười cười, ánh mắt đảo qua toàn bộ đám người ở đây.

Mỗi người nắm quyền trong gia tộc họ Lâm đối mặt với ánh mắt ông ta đều cúi gục đầu xuống, không ai dám nhìn thẳng vào Lâm Hạo.

"Các người định để tôi tự mình ra tay hả?"
Lâm Hạo lên tiếng hỏi, vừa dứt lời, một khí thế cực uy nghiêm bùng nổ từ trên người ông ta.

"Nếu để tôi tự ra tay, có lẽ sẽ có vài người cũng cần phải cút theo Lâm Lang đấy".

Lâm Hạo vừa nói xong, lập tức có vị chủ nhánh lớn tiếng hô: "Nhánh một tình nguyện tôn Lâm Hạo làm chủ nhà họ Lâm".

Bao giờ cũng thế, một khi đã có người mở đầu thì sau đó sẽ nhanh chóng có người thứ hai, người thứ ba đưa ra lựa chọn.

"Nhánh hai, nguyện tuân thủ di chúc của chủ gia tộc, tôn Lâm Hạo làm chủ gia tộc đời tiếp theo".

"Nhánh ba, nguyện tuân thủ di chúc của chủ gia tộc, tôn Lâm Hạo làm chủ gia tộc đời tiếp theo".

...!
Ngay sau đó, mấy nhánh của nhà họ Lâm đều tỏ thái độ tình nguyện tôn Lâm Hạo làm chủ gia tộc đời tiếp theo của nhà họ Lâm.

Lúc này, sắc mặt Lâm Lang đã âm trầm cực điểm, hai mắt ông ta ghim chặt lấy Lâm Hạo, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười châm chọc: "Lâm Hạo, mày tưởng tao không có chuẩn bị gì sao?"
Ông ta vừa dứt lời, trong giây lát, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đã bao trùm toàn bộ căn phòng này, đặc biệt là Lâm Hạo càng cảm nhận rõ ràng hơn ai hết.

- ---------------------------.