Trong lúc ông chủ nhánh hai và nhánh ba đang bàn bạc đối sách thì lúc này trong phòng của Khương Hùng.
"Cậu Thanh, lát nữa có thể cần đến sự giúp đỡ của cậu nên tôi mới giữ cậu lại".
Khương Hùng nghiêm túc nói: "Tạm thời cậu không cần ra tay, đợi cơ hội đến cậu hãy ra tay".
Dương Thanh gật đầu, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ ông chủ nhánh hai và nhánh ba còn có chiêu sau?"
Trước đó khi ông chủ nhánh hai và nhánh ba liên kết với ông chủ của ba nhánh khác muốn đối phó Khương Hùng, Dương Thanh còn nghĩ đó là thủ đoạn cuối cùng của bọn họ rồi.
Khương Hùng lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị: "Theo tôi biết, ông chủ của năm nhánh đều âm thầm bồi dưỡng thế lực riêng của mình.
Nhất là ông chủ nhánh hai và nhánh ba, cao thủ mà bọn họ bồi dưỡng là nhiều hơn cả".
"Ông bảo tôi tạm thời đừng ra tay là vì muốn ép thế lực của năm ông chủ này lộ ra ngoài?"
Dương Thanh đã đoán được ý đồ của Khương Hùng, lên tiếng hỏi.
Anh biết năm nhánh của nhà họ Khương đều không đơn giản, nhưng không ngờ lại phức tạp đến mức này.
Mỗi nhánh đều âm thầm bồi dưỡng thế lực riêng cho mình.
Khương Hùng gật đầu: "Trước đây, tôi cứ mắt nhắm mắt mở cho qua, chưa từng muốn vạch trần việc này là vì tránh cho năm nhánh xảy ra mâu thuẫn, ảnh hưởng đến địa vị của nhà họ Khương".
"Nhưng gần đây ông chủ nhánh hai và nhánh ba càng ngày càng hống hách, vậy mà lại dám liên thủ với nhau khống chế nhà họ Khương".
"Nếu nhà họ Khương thật sự rơi vào tay bọn họ, tương lai sẽ ra sao tôi cũng không biết nhưng tôi có thể khẳng định nhà họ Khương sẽ không có tương lai".
"Để tránh cho nhà họ Khương gặp phải vấn đề tương tự trong tương lai, lần này tôi phải tìm cách hợp nhất tất cả cao thủ mà bọn họ đã dùng tài nguyên của nhà họ Khương bồi dưỡng cho riêng mình."
"Nếu làm được như vậy, dù sau này tôi có thoái vị nhường ngôi cũng có thể bảo đảm được sự thống nhất của nhà họ Khương".
Dương Thanh gật đầu: "Được, nếu vậy tôi sẽ tạm thời không nhúng tay vào.
Mọi việc sẽ do ông tự xử lý, nếu có chỗ nào cần thì ông cứ nói".
"Được!"
Khương Hùng đáp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Tiểu Uyển tràn đầy lo lắng: "Ông Khương, ông tuyệt đối không được sử dụng võ, nếu không dù ông nội tôi còn sống cũng không thể chữa khỏi cho ông được".
Khương Hùng cười hiền lành nhìn Phùng Tiểu Uyển nói: "Tiểu Uyển, cô cứ yên tâm, có anh Thanh của cô ở đây, tôi cần gì phải sợ.
Dù tôi có muốn ra tay thì anh Thanh của cô cũng không chịu đâu".
Dương Thanh là Tướng quân biên giới phía Bắc, đừng nói là ông chủ nhánh hai và nhánh ba nhỏ như hạt vừng của nhà họ Khương, dù có là Vương tộc họ Quan, thì Khương Hùng vẫn tin rằng Dương Thanh cũng có thể đối phó dễ như trở bàn tay.
"Sắp tới giờ rồi, mời cậu Thanh đi theo tôi".
Khương Hùng nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói.
Phòng họp ở ngay bên cạnh chỗ ở của Khương Hùng, khi bọn họ đến nơi tất cả dòng chính của nhà họ Khương đã ngồi chờ sẵn.
Hàng đầu tiên là ông chủ của năm nhánh, sau lưng bọn họ là dòng dõi đích tôn của bọn họ.
Sau khi Khương Hùng vào phòng họp thì ngồi ngay vị trí chủ gia tộc.
Điều khiến nhiều người nhà họ Khương ngạc nhiên là Khương Hùng lại để Dương Thanh ngồi bên cạnh vị trí chủ nhà của lão ta.
Ông chủ nhánh hai và ba thấy cảnh tượng này, sắc mặt càng thêm âm u.
"Ông chủ, ông làm vậy là có ý gì?"
Lúc này ông chủ nhánh ba lên tiếng hỏi: "Đây là cuộc họp gia tộc họ Khương của chúng ta, thế mà ông lại để cho một người ngoài ngồi ở ghế chủ nhà, ông thấy thích hợp không?"
"Không hề thích hợp".
Ông chủ nhánh hai lắc đầu nói.
Sắc mặt Khương Hùng nhất thời đanh lại: "Cậu Thanh là khách quý của tôi, hơn nữa cuộc họp gia tộc hôm nay cũng có liên quan đến cậu Thanh, cậu ấy có mặt ở đây có gì mà không thích hợp".
"Đương nhiên, nếu ai cảm thấy không thích hợp bây giờ có thể rời đi".
Thái độ của Khương Hùng cực kỳ cương quyết.
Mọi người đều cảm thấy rất không bình thường, rất nhiều người vô thức nhìn về phía ông chủ nhánh hai và nhánh ba.
Sắc mặt hai người như nuốt phải ruồi, ý của Khương Hùng là nếu bọn họ không bằng lòng thì có thể không cần dự cuộc họp lần này.
"Tôi cảm thấy không có gì là không thích hợp cả".
Lúc này ông chủ nhánh một cũng thốt lên nói: "Hơn nữa, em gái của cậu Thanh là thần y nhỏ.
Cô ấy đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho chủ gia tộc rồi".
"Không sai, cậu Thanh có thể tham dự cuộc họp của gia tộc Khương là vinh hạnh của chúng ta.
Tôi thay mặt tất cả người nhà của nhánh bốn chào đón cậu Thanh!"
"Nhánh năm của tôi cũng chào đón cậu Thanh tham dự cuộc họp của gia tộc chúng tôi!"
Ông chủ nhánh bốn và nhánh năm cũng liên tiếp tỏ thái độ, nhất thời trong phòng họp rộng lớn bỗng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy khiến ông chủ nhánh hai và nhánh ba giận run người.
Lúc này bọn họ dường như đã trở thành kẻ địch của cả nhà họ Khương.
Địa vị của bọn họ ở nhà họ Khương thế mà không bằng một người ngoài.
"Các người còn ý kiến gì nữa không? Nếu không chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp".
Khương Hùng lại nhìn hai người kia hỏi.
Hai người chỉ hừ lạnh một tiếng chứ không trả lời.
Khương Hùng cũng không thèm để ý, ánh mắt liếc nhìn khắp phòng họp nói: "Hôm nay tôi triệu tập năm nhánh mở cuộc họp là có một việc vô cùng quan trọng muốn trưng cầu ý kiến của mọi người".
"Đương nhiên, đây cũng là dựa theo yêu cầu của ông chủ nhánh hai và nhánh ba.
Hôm nay bọn họ muốn tôi phải xác lập người thừa kế trước khi mặt trời lặn".
Khương Hùng vừa dứt lời, trong phòng họp xôn xao hẳn lên, nhiều người kinh ngạc không thôi.
"Chủ gia tộc, sao ông đột nhiên muốn xác lập người thừa kế chứ?"
Ông chủ nhánh tư lập tức nói: "Ông chính là biểu tượng của nhà họ Khương chúng ta, có phải sau khi lập người thừa kế xong ông định nhường vị trí chủ gia tộc không?"
"Nhà họ Khương không thể không có ông.
Việc lập người thừa kế có thể chờ một thời gian nữa hãy bàn bạc sau.
Chúng tôi vẫn còn chờ ông dẫn dắt nhà họ Khương bước trên con đường rực rỡ huy hoàng hơn đấy".
Ông chủ nhánh năm cũng nói, vẻ mặt rất chân thành.
Bọn họ đã thấy được năng lực mạnh mẽ của Phùng Tiểu Uyển, bệnh tình của Khương Hùng chỉ cần một thời gian nữa là sẽ được chữa khỏi.
Lúc này bọn họ đương nhiên phải cố sức nịnh nọt lấy lòng rồi.
Ông chủ nhánh một cũng gật đầu: "Tôi nghĩ tạm thời cũng không cần thiết, nếu chủ gia tộc thật sự có ý định muốn về hưu, an hưởng tuổi già, tôi sẽ đồng ý lập người thừa kế, bằng không tôi sẽ không đồng ý".
Ngoài ông chủ nhánh hai và nhánh ba ra các nhánh khác đều tỏ thái độ muốn Khương Hùng tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ gia tộc.
Trong lúc vô hình bọn họ lại giáng cho ông chủ nhánh hai và nhánh ba một đòn nặng nề.
Sắc mặt của hai người kia âm trầm đáng sợ, nhưng bọn họ vẫn không nói gì mà đợi Khương Hùng lên tiếng.
Khương Hùng khẽ lắc đầu: "Tôi không có ý muốn an hưởng tuổi già, mà tôi quả thật đã già rồi, muốn nhường lại cái ghế chủ gia tộc này.
Nhưng các vị cứ yên tâm, tạm thời tôi chỉ muốn xác lập người thừa kế trước, sau này tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để nhường lại vị trí chủ gia tộc này".
"Dù không còn làm chủ gia tộc nữa, nhưng tôi vẫn tiếp tục làm việc cho nhà họ Khương, hơn nữa tôi có thể bảo đảm với các vị, chỉ cần Khương Hùng tôi còn sống ngày nào thì ngày đó sẽ không ai dám có ý đồ với nhà họ Khương chúng ta".
Lúc này, vẻ mặt của nhiều người nhà họ Khương đều rất xúc động, một số người trẻ tuổi đột nhiên cảm thấy máu nóng sôi trào.
"Chủ gia tộc, vậy ông muốn lập ai làm người thừa kế?"
Ông chủ nhánh một bỗng lên tiếng hỏi.
Ông ta vừa hỏi xong, mọi người đều nhìn Khương Hùng với vẻ mặt đầy mong đợi.
- ---------------------------.