Không ai biết Khương Hùng đã nói gì với con cháu của mình.
Còn thần y Phùng, theo nguyện vọng cuối cùng cũng đã được hỏa tăng, tro của lão ta được rải trên sông Hộ Thành.
Kể từ sau cái chết của thần y Phùng, mỗi ngày Phùng Tiểu Uyền đều sống trong nỗi đau buồn, ngày nào Dương Thanh và Quan Duyệt cũng ở bên cạnh cô ta.
Quan Duyệt và Phùng Tiểu Uyền vốn bằng tuổi nhau, nhưng Quan Duyệt rất hoạt bát và vui vẻ, chỉ trong vài ngày, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên rất thân thiết.
Mấy ngày nay vết thương của Mã Siêu cũng đã khá lên rất nhiều, mặc dù Phùng Tiểu Uyển chìm trong đau buồn nhưng vẫn không quên chữa trị vết thương cho Mã Siêu.
Ba ngày sau, Mã Siêu đã có thể đi lại, chỗ bị thương bởi súng của anh ta cũng đã đóng vảy.
Anh Thanh, hôm nay em sẽ đến nhà họ Khương với anht
Mã Siêu đầy vẻ nghiêm túc nói.
Dương Thanh hỏi: "Cậu đi làm gì?" "Dù sao đây cũng là Vương thành Quan, nhà họ Khương vốn không thân thiết gì với Vương tộc họ Quan.
Giờ đây anh lại nhúng tay vào khiến địa vị của nhà họ Khương được củng cố hơn.
Em lo Vương tộc họ Quan sẽ ra tay với anh.
Mã Siêu trầm giọng nói.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù nằm trên giường bệnh, nhưng anh ta nằm rất rõ về tình hình của Vương thành Quan.
Một khi Dương Thanh giúp đỡ nhà họ Khương, Vương tộc họ Quan chắc chắn sẽ cảm thấy một mối đe dọa lớn.
Dương Thanh trừng mắt nhìn Mã Siêu một cái bất lực: “Khoan nói tới việc Vương tộc họ Quan có làm gì tôi hay không, với bộ dạng của cậu bây giờ, nếu Vương tộc họ Quan thật sự muốn đối phó với tôi thì cậu có đứng ra giúp tôi được không? Hay là tôi lại phải bảo vệ cậu đây?”
Mã Siêu sững sờ một lúc mới nhận ra mình vừa mới xuống được khỏi giường và bước đi được, hiện giờ một người phụ nữ bình thường cũng có thể đẩy ngã anh ta.
Việc anh ta đề nghị đến nhà họ Khương cùng với Dương Thanh hoàn toàn là một phản ứng trong tiềm thức.
"Đừng lo, Vương Quan không phải kẻ ngốc.
Chắn hẳn lão ta có thể đoán được tôi là ai.
Nếu còn muốn động vào tôi thì lão ta đúng là kẻ ngốc”.
Dương Thanh biết rằng Mã Siêu đang lo lắng cho mình liền mỉm cười nói.
"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ ở bên cạnh cậu Thanh, tuyệt đối không để cậu ấy xảy ra chuyện gì đâu”.
Đổng Chiêm Cương nói một cách chắc nịch.
"Ông cũng không cần đi theo tôi, ông ở lại đây bảo vệ họ là được”.
Dương Thanh nói, anh không hề có ý định đưa ai đến nhà họ Khương.
Ngoài miệng thì nói nhẹ bẫng như vậy, nhưng thật ra trong lòng anh cũng hơi lo lắng.
Giống như sự lo lắng của Mã Siêu, Vương tộc họ Quan vốn là chủ của Vương thành Quan, nhưng bây giờ anh lại xuất hiện ở đây, nếu dùng thân phận của mình để giúp đỡ nhà họ Khương.
Thì sau này ở Vương thành Quan rốt cục nên mang họ Quan hay mang họ Khương đây? "Anh Thanh, em không sao...
Mã Siêu còn chưa kịp nói xong, Dương Thanh đã cắt ngang: "Tôi đã quyết định rồi, tôi chỉ đưa Tiểu Uyển đến nhà họ Khương thôi”.
Nhìn vẻ mặt của Dương Thanh trở nên nghiêm túc, Mã Siêu mới không nói nhiều nữa, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lång.
"Sau khi chữa khỏi bệnh cho ông Khương chúng ta sẽ trở về Yến Đô.
Chưa biết chừng Tiểu Uyển có thể chữa khỏi bệnh được cho Tiểu Tuyết đó”.
Dương Thanh lại nói.
Nhắc đến Mễ Tuyết, khuôn mặt vốn luôn căng thẳng của Mã Siêu mới khá hơn nhiều.
Phùng Tiểu Uyển đã theo học y thuật của thần y Phùng từ khi còn bé, hoàn toàn được kế thừa y thuật của thần y Phùng nên y thuật của cô ta vô cùng giỏi.
Khả năng chữa khỏi bệnh cho Mễ Tuyết phải nói là rất lớn.
"Tiểu Uyển, chúng ta đi thôi!"
Lúc này, Phùng Tiểu Uyển đã đi ra khỏi phòng trong, trên tay còn mang theo một hộp thuốc nhỏ, tất cả là đồ y tế để chữa trị cho Khương Hùng.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Khương.
Hôm nay sân vườn của nhà họ Khương đã được quét dọn rất sạch sẽ, rõ ràng là để đón tiếp Dương Thanh đến nhà.
Trong phòng của Khương Hùng, hai bố con Khương Long Phi và Khương Lực đang đứng trước mặt Khương Hùng một cách kính cẩn "Chuyện bố đã sắp xếp cho hai con làm tới đâu rồi?"
Khương Hùng trầm giọng hỏi.
Khương Long Phi nhanh chóng nói: "Bố, con đã chuẩn bị tươm tất rồi.
Chỉ cần Vương tộc họ Quan dám động đến nhà họ Khương chúng ta, cho dù Quan Vương có đến đây cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây”.
Khương Lực cũng nói: "Cháu đã chuẩn bị yến tiệc rồi.
Người làm món ăn là Vương Trùng Dương – chuyên gia làm tiệc quốc gia, tất cả đều được làm theo tiêu chuẩn yến tiệc quốc gia, chắc chắn sẽ không làm mất thân phận của anh Thanh”.
Khương Hùng khẽ gật đầu: "Vậy thì ông yên tâm rồi!" "Chỉ là… "
Khương Long Phi đột nhiên do dự, chỉ ngập ngừng hai chữ mà không dám nói tiếp.
"Nói!"
Khương Hùng đột nhiên nhưởng mày, lạnh lùng nói.
"Theo như bố căn dặn, nhánh hai và nhánh ba không phối hợp lắm về việc điều động nhân lực, chỉ tùy tiện sắp xếp vài người canh giữ thôi”.
Khương Long Phi thận trọng nói: "Tuy nhiên, những nhánh khác lại rất hợp tác, cao thủ tùy chúng ta điều động mới đảm bảo được công tác an ninh cho ngày hôm nay”.
Điều làm Khương Long Phi, Khương Lực rất bất ngờ đó là Khương Hùng không hề tức giận, chỉ là sắc mặt có chút ảm đạm.
"Nhánh hai và nhánh ba đều mong bố chết đây mà!”
Khương Hùng lạnh lùng nói: "Chỉ khi bố chết đi thì họ mới có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản vị trí chủ nhà.
Có điều lần này e rằng phải khiến họ thất vọng rồi”.
Khương Long Phi không dám nói gì, chỉ run rẩy đứng ở một bên.
Nhớ đọc tr*uyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Nếu không phải võ công của ông ta yếu ớt thì cũng không đến nỗi khiến Khương Hùng không có người kế vị.
Gia tộc giàu có chỉ đứng sau Vương tộc giống như nhà họ Khương, chủ gia tộc ít nhất cũng phải ở Vương Cảnh hậu kỳ.
Thực lực của Khương Long Phi thuộc Vương Cảnh sơ kỳ, nếu so với các gia tộc giàu có bình thường khác thì rất mạnh.
Nhưng thân là thế hệ sau của Khương Hùng, chỉ dựa vào chút thực lực này, ông ta không thể thay thế Khương Hùng trở thành chủ gia tộc kế nhiệm của nhà họ Khương.
"Bố, chắc là cậu Thanh cũng sắp đến rồi.
Giờ con ra ngoài tiếp đón!”
Khương Long Phi liếc nhìn thời gian rồi nói.
"Con còn chưa đủ tư cách tiếp đón cậu Thanh đâu, để bố đích thân đi!"
Khương Hùng nói xong liền chống gậy đứng lên.
Hôm trước Phùng Tiểu Uyển đưa cho lão ta ba viên thuốc, mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải uống một viên, đến hôm nay dù chỉ mới uống được hai ngày liền nhưng lão ta có thể cảm nhận rõ ràng sức khỏe của mình tốt hơn rất nhiều.
Ba ngày trước, lão ta chống gậy rất khó khăn, nhưng hôm nay đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Điều này khiến lão ta tin tưởng hơn về phương pháp điều trị mà mình sắp phải đối mặt.
Khương Long Phi và Khương Lực cũng vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Tuy nhiên, bọn họ vừa bước ra khỏi phòng thì có bảy tám người đi tới, nhưng lại chia làm hai đội.
Hai đội được dẫn đầu bởi hai cụ già mặc Hoa phục.
"Chủ gia tộc, nghe nói hôm nay ông đi gặp một vị khách quý?"
Một trong hai ông già bước tới cười hớn hở, nhìn Khương Hùng và hỏi.
Một ông già khác cũng cười nói: "Nghe nói còn có một vị thần y muốn chữa trị cho chủ gia tộc nữa?"
Sắc mặt Khương Hùng hơi thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng hơn.
Không có nhiều người biết chuyện này, lão ta chắc chắn rằng Khương Long Phi và Khương Lực sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Mặc dù nhiều người đã tận mắt chứng kiến những gì xảy ra ở thôn Ngô Gia ngày hôm đó, nhưng với sự can thiệp của Quan Vương, không ai dám tiết lộ nửa lời.
Nhưng hai lão già này lại biết chuyện.
"Chủ nhánh hai và chủ nhánh ba, hai người đến đây hùng hổ như vậy là định ép cung sao?”
Khương Hùng trả lời câu hỏi với một khuôn mặt lạnh lùng.
"Chủ gia tộc nặng lời rồi!"
Chủ nhánh hai cười nói: “Tôi đã bàn bạc với chủ nhánh ba và quyết định bổ nhiệm người thừa kế chức vị chủ gia tộc trước”.
Chủ nhánh ba cũng cười nói: "Chủ gia tộc, bệnh tình của ông càng ngày càng nghiêm trọng, có thể thấy là sắp không thể đi lại được nữa rồi.
Tôi và chủ nhánh hai lo là thần y mà ông tìm đến nhỡ đâu chỉ là một tên lang băm, chữa trị làm cho bệnh tình của ông nghiêm trọng hơn, lỡ như ông có bề gì thì nhà họ Khương biết phải làm sao?”
- ---------------------------.