Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 72: Ba cao thủ






Trong phòng tổng thống của khách sạn, chỉ còn lại hai người là Trần Thái Nhật và Hàn Tâm Nhụy.

Thể trạng của Hàn Tâm Nhụy rõ ràng không được tốt lắm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chỉ khi hít thở sâu, trên mặt mới có chút huyết sắc.

Trận đấu võ đã khiến toàn bộ chân khí của cô ta bộc phát ra ngoài.

Bây giờ bất kể động tác nào cô ta cũng phải cẩn thận, bao gồm cả hít thở và những động tác đơn giản như giơ tay.

Nếu động tác mạnh hơn một chút thì sự khó chịu sẽ lộ ra mặt.

Theo sự sắp xếp của Trần Thái Nhật, Hàn Tâm Nhụy mặc một chiếc váy liền thân màu trắng tinh khiết mỏng manh vào buổi tối và bắt buộc phải được làm bằng chất liệu co giãn cao.

Chiếc váy ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của Hàn Tâm Nhụy, một cô gái tuổi hai mươi tư, cũng chính là độ tuổi xinh đẹp nhất.

Trần Thái Nhật đặt hai tấm nệm lót xuống đất, hai người ngồi đối diện nhau.

“Anh Trần, lát nữa tôi sẽ phải làm như thế nào?”

“Hai tay hướng về phía tôi”.

Hàn Tâm Nhụy nghe lời đặt hai bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay dày dặn của Trần Thái Nhật.

Khi hai tay chạm vào nhau, có lẽ cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Trần Thái Nhật, Hàn Tâm Nhụy hơi xấu hổ, vẻ mặt cũng không tuyệt vọng như trước.

“Anh Trần, tôi...”


“Cô không cần nói gì cả, lát nữa sẽ hơi đau, tôi phải dùng năng lượng của mình để luyện thân thể hạng sáu cho cô, đến lúc đó cô sẽ là một võ giả hạng sáu thực sự”.

“Vâng, tôi sẽ cố chịu đựng”.

Hàn Tâm Nhụy vừa nói xong, cô ta đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh vô địch truyền vào lòng bàn tay.

Dưới tác động của ngoại lực, nội lực trong cơ thể Hàn Tâm Nhụy tự phản công, nhưng kết quả lại giống như va phải một hòn đá, sau khi tiếp xúc thì phân tán ngay.

“A!”

Sức chịu đựng của Hàn Tâm Nhụy vượt xa người thường nhưng cũng không chịu được mà thốt lên một tiếng.

Bắt đầu từ lòng bàn tay, sức mạnh khủng khiếp đó bắt đầu cưỡng ép rèn luyện thân thể Hàn Tâm Nhụy, xương cốt bắt đầu kêu cót két, mật độ xương cốt cũng bắt đầu vượt qua giới hạn của màng xương mà trở nên chặt chẽ.

Các cơ bắt đầu nứt ra, sinh trưởng, rồi lại nứt ra, rồi lại sinh trưởng.

Thậm chí da bắt đầu xuất hiện những vết nứt li ti, rỉ máu, lành lại rồi vỡ ra.

Từ ngoài vào trong, từ xương cơ đến cơ quan nội tạng.

Hàn Tâm Nhụy cảm thấy bản thân như chết đi sống lại một lần.

Cửa cuối cùng.

Trần Thái Nhật truyền chân khí từ hai tay, luyện đến trái tim của Hàn Tâm Nhụy.

Thành hay bại đều phụ thuộc vào bước này.

Hàn Tâm Nhụy đột nhiên cảm thấy huyết áp tăng cao, mỗi giây tim đập nhanh đến mười mấy nhịp!

Lúc này, tất cả chân khí của Hàn Tâm Như đều bắt đầu đấu tranh giành quyền chủ đạo.

Một luồng sức mạnh từ cơ thể cô ta bộc phát ra.

Ken két! Bịch!

Nguồn chân khí đối đầu với nhau, làm tóc của Hàn Tâm Nhụy bay tứ tung.

Ánh mắt Trần Thái Nhật đanh lại, hai tay tăng thêm lực.

Thình!

Trái tim của Hàn Tâm Nhụy đột nhiên ngừng đập.

Ba giây sau.

Thình thịch thình thịch.

Nhịp đập từ từ khôi phục, hơn nữa sức lực càng ngày càng mạnh, ổn định hơn.


Quá trình “tu sửa” trái tim đã hoàn tất, và sức mạnh của cơ tim đã được tăng lên nhiều lần.

Toàn bộ chân khí của Hàn Tâm Nhụy đều đã tan biến và được Trần Thái Nhật thay thế hoàn toàn bằng canh khí Tiên Thiên, loại chân khí mạnh nhất trên thế giới.

Đôi mắt vốn nhắm chặt vì đau đớn của Hàn Tâm Nhụy cuối cùng cũng hé mở.

“Anh Trần, tôi... hình như không giống trước nữa rồi?”

Nói xong, đột nhiên cô ta phát hiện cơ thể mình đã ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng.

Trần Thái Nhật ném một chiếc áo choàng tắm lớn ra.

Hàn Tâm Nhụy không nói một lời, trước tiên cô ta đi tắm rửa sạch sẽ cái đã, khoảng hai mươi phút sau mới từ từ đi ra ngoài.

“Anh Trần...”

Trần Thái Nhật ngẩng đầu, thấy Hàn Tâm Nhụy đã hồi phục sức khỏe.

Khuôn mặt xinh đẹp cuối cùng cũng khôi phục vẻ hồng hào, ngay cả làn da cũng trở nên mịn màng hơn.

“Cảm nhận một chút, thấy thế nào”.

Hàn Tâm Nhụy làm theo, cảm nhận chân khí lưu chuyển trong cơ thể, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc.

“Quả thật không còn vấn đề gì nữa! Hơn nữa, hình như tôi thăng hạng rồi!”

Trần Thái Nhật gật đầu: “Bây giờ thể chất của cô tăng lên hạng bảy không thành vấn đề, chỉ là sau này cô tu luyện, nhất định phải làm từng bước, không thể đi đường tắt lần nữa”.

Hàn Tâm Nhụy vô cùng kích động, nước mắt lưng tròng, quỳ xuống đất phịch một tiếng, từng bước từng bước đi về phía trước ôm lấy bắp chân của Trần Thái Nhật.

“Anh Trần! Tôi vốn cho rằng, đời này sớm đã tàn, nhưng thật không ngờ lại có thể có cơ hội sống thêm lần nữa!”

“Ơn này của anh, Tâm Nhụy... không có gì để báo đáp, anh Trần, xin hãy để tôi ở lại phục tùng anh, bảo tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng cam tâm tình nguyện”.

Trần Thái Nhật thấy tâm trạng cô ta khó khăn lắm mới bình phục trở lại, không khỏi bùi ngùi.

Quá trình chết đi sống lại quá tàn nhẫn và mạo hiểm đối với một cô gái xinh đẹp.

Anh hơi cúi người, nhẹ nhàng xoa đầu Hàn Tâm Nhụy.

“Chân khí trong người cô đều là của tôi, cũng có thể coi là một nửa con người tôi rồi, sống cho thật tốt, đừng hủy hoại danh tiếng của tôi là được”.

Hàn Tâm Nhụy gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn Trần Thái Nhật, ánh mắt phức tạp.

Cảm kích, sùng bái, ngưỡng mộ!

Lúc này, Hàn Tâm Nhụy mặc chiếc áo tắm hơi rộng, mái tóc đen dài xõa trên vai, cổ dài như thiên nga, làn da trên vai trắng nõn như trứng gà bóc.

Mạnh mẽ, thuần khiết, quyến rũ, kiên cường!

Người con gái như vậy thực sự rất hấp dẫn.


Hai người cùng im lặng hồi lâu.

Hàn Tâm Nhụy chậm rãi lắc đầu, đôi môi khẽ mở, từ dưới ngước nhìn lên, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi mà kiên định nói.

“Anh Trần, Tâm Nhụy có đẹp không?”

Trần Thái Nhật khẽ giật mình, ánh mắt ấm áp gật đầu.

Vẻ mặt Hàn Tâm Nhụy ngượng ngùng, mặt đỏ rực: “Đêm nay, Tâm Nhụy không muốn đi nữa”.

...

Năm giờ sáng, trời vẫn còn đang tối, Trần Thái Nhật tỉnh dậy như thường lệ.

Bên giường trống trơn, chỉ còn lại nếp nhăn và màu sắc của chiếc ga trải giường là làm người ta nhớ lại mọi chuyện đêm qua.

Lúc Hàn Tâm Nhụy nhẹ nhàng thức dậy, Trần Thái Nhật biết nhưng không ngăn cản, cũng không hỏi gì.

Anh ngồi dậy, trên bàn trà có để lại một mảnh giấy ngắn ngủn.

Chữ viết đẹp đẽ, mang theo tình cảm chân thành.

“Anh Trần, Tâm Nhụy sống trên đời này không có gì nuối tiếc nữa rồi. Em phải quay về Yến Kinh để giải quyết vấn đề của gia tộc, mọi việc kết thúc, sẽ lại đi theo anh, anh yên tâm, em sẽ cố gắng trân trọng tính mạng của bản thân, dù sao thì cái mạng này cũng là do anh đã ban tặng”.

Bỏ mảnh giấy xuống, Trần Thái Nhật nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hóa ra Hàn Tâm Nhụy là người Yến Kinh, điều này đúng là bất ngờ.

Nếu như cô ta rời đi một mình, có lẽ là để bản thân không phải lo lắng.

Nghĩ nhiều vô ích.

Trần Thái Nhật mặc quần áo chỉnh tề, đẩy cửa ra, đột nhiên nhìn thấy Phùng Linh Nguyệt và Genko đứng ngoài cửa.

“Sao hai người dậy sớm vậy?”

Genko che miệng cười.

“Tôi mới dậy thôi, nhưng đêm qua Phùng Linh Nguyệt cả đêm không chợp mắt, ông chủ anh nhìn xem, mắt cô ấy thâm quầng hết cả rồi”.