Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 314: So Sánh Thực Lực






Trần Thái Nhật gật đầu.

      "Thế lực quốc gia của Hoa Hạ, nếu đã trở nên phồn thịnh vì sự ra đời của võ sĩ trên cấp Minh thì cũng sẽ trở về tàn lụi do cái chết của võ sĩ cấp Minh.

Những tử sĩ bên ngoài thâm nhập vào nước ta bằng mọi giá là có hai mục đích chính”.

      "Thứ nhất, muốn tìm cách sát hại võ sĩ trên cấp Minh hiện có.

Thứ hai, tiêu diệt những hạt giống tốt của võ sĩ Hoa Hạ để tránh sự ra đời của võ sĩ cấp Minh mới”.

      "Chỉ có như vậy, thế lực quốc gia của Hoa Hạ sụp đổ, những quốc gia bên ngoài biên giới mới có thể đảo ngược tình thế và tạo nên một vùng trời mới tốt đẹp hơn”.

      Ánh mắt của Trần Thái Nhật vô cùng bình tĩnh.

      "Cũng vì sự ích kỷ của con người, nếu như thực sự để họ đạt được mục đích thì hàng trăm triệu sinh linh của Hoa Hạ, bao gồm cả con người có thể thực sự sẽ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng việc này chắc chắn sẽ có xung đột”.

      Nói xong, Trần Thái Nhật từ từ đầu ngoảnh lại.

      "Công việc của tôi và mấy người Đông Tuyệt là phải bóp chết đám tử sĩ đến từ bên ngoài này, người mạnh nhất phải ra tiền tuyến nguy hiểm nhất, còn về các cô...”  
      Trần Thái Nhật vẫn chưa nói xong, Ninh Yên Nhiên đã nghiêm túc ngẩng đầu lên.

      "Sư phụ, con biết rồi, con và Tâm Nhụy sẽ sớm đột phá sức mạnh cấp Minh, tuyệt đối sẽ không để tụt lại phía sau”.


      Hàn Tâm Nhụy ở bên cạnh, cắn cắn môi, rồi gật đầu.

      Trần Thái Nhật cảm thấy vô cùng hài lòng.

      Hoa Hạ có thêm một cấp Minh thì cả quốc gia đó sẽ giảm đi một phần nguy hiểm và tăng thêm một phần sức mạnh.

      Trong số những người phụ nữ của anh, những hạt giống tốt để luyện võ cực kỳ hiếm, Trần Thái Nhật sẽ không tiếc bất cứ giá nào để nghĩ cách đào tạo cho các cô ấy.

      Phùng Linh Nguyệt đã đột phá cảnh giới, trở thành một trong số cấp Minh của Hoa Hạ.

      Xem ra những người còn lại được đặt nhiều hy vọng nhất là Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy.

      Hai cô bạn thân ở Yến Kinh, danh bất hư truyền, thiên phú tuyệt đối hơn người.

      Còn có Hà Cuồng ở An Thành, v.v...! 
      Trần Thái Nhật với tư cách là một trong tứ thần Hoa Hạ, ngoài việc canh giữ biên cương, bảo vệ bờ cõi ra, việc phát hiện và bồi dưỡng những võ sĩ có tài mới cũng là nhiệm vụ được Hội Trường Thành giao cho.

      Đương nhiên, bước đột phá tiếp theo, Trần Thái Nhật đại khái đã biết sẽ là ai.

      Tề Vũ đã rất gần với thành công rồi.

      Hai cô gái này cũng hiểu được mục đích của Trần Thái Nhật khi đưa họ đến khu mặt đất bùng nổ.

      Thông qua thử thách tiếp xúc với khu mặt đất bùng nổ, để tăng đẩy nhanh thời gian các cô ấy tu luyện thành cấp Minh.

      Trần Thái Nhật vỗ vai của hai người.

      "Yên tâm đi, có anh ở đây bảo vệ các em, sẽ không xảy ra nguy hiểm, các em cứ yên tâm tu luyện là được”.

      Ninh Yên Nhiên, cô gái tò mò này lại giơ tay lên một lần nữa.

      "Sư phụ, không phải cao thủ cấp Thần rất lợi hại sao, Hoa Hạ chúng ta có chiếm ưu thế không?”  
      Trần Thái Nhật nghĩ ngợi một lát.

      "Con ngưng tụ một tia chân khí, thử phóng ra ngoài xem”.

      Ninh Yên Nhiên làm theo, duỗi đầu ngón tay trắng nõn ra, chẳng mấy chốc, hình ảnh hư ảo giống như một đường trắng phun ra từ giữa các ngón tay, tạo thành một cây kim nhỏ.

      "Có thể tinh vi hơn không?"  
      Ninh Yên Nhiên lắc đầu.

      Trần Thái Nhật chỉ vào "kim nhỏ" rồi nói.

      "Đây chính là lượng chân khí nhỏ nhất, có thể được gọi là một tia chân khí, sức mạnh hiện giờ của con đã ở giai đoạn đầu hạng bảy, thử cảm nhận xem, bản thân ở vào trạng thái hoàn hảo thì lượng chân khí đạt được mấy tia?”  

      Ninh Yên Nhiên sửng sờ, lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận hành chân khí, cẩn thận lĩnh hội.

      "Sư phụ, khoảng một trăm sáu mươi nghìn tia”.

      Trần Thái Nhật gật đầu.

      "Thực ra, những người biên soạn bảng xếp hạng chiến lược Cửu Châu đã thống kê cụ thể tiêu chuẩn này.

Hạng sơ cấp có một nghìn tia chân khí, hạng bốn có mười nghìn tia chân khí, hạng năm có ba mươi nghìn tia, hạng sáu có bảy mươi nghìn tia, hạng bảy có một trăm năm mươi nghìn tia, hạng tám có ba trăm mười nghìn tia, hạng chín có sáu trăm ba mươi nghìn tia, hạng chín đỉnh cao vừa tròn một triệu tia chân khí".

      Ninh Yên Nhiên trợn tròn mắt.

      "Giữa con và hạng chín lại khác biệt nhiều như vậy sao? Quả nhiên là càng về sau càng khó, vậy thì cấp Minh cần bao nhiêu ạ?"  
      Trần Thái Nhật mỉm cười.

      "Một khi hạng chín đỉnh cao đạt đến cấp Minh, sức mạnh lớn hiện hữu trong cơ thể, nó sẽ mở rộng lượng chân khí cực lớn dưới đan điền, lượng chân khí ít nhất cũng phải năm triệu tia, cấp Long phải đột phá mười triệu tia thì may ra mới có cơ duyên”.

      Sau khi nghe lâu như vậy, Hàn Tâm Nhụy cũng nhịn không được mà sinh ra cảm giác hứng thú với sự phát triển của võ thuật.

      "Anh Nhật, anh hãy nói luôn cho bọn em biết, nếu muốn tu luyện đến cấp Thần thì cần bao nhiêu lượng chân khí?"  
      Trần Thái Nhật lắc đầu.

      "Cấp Thần cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, không chỉ dựa vào lượng chân khí, tiêu chuẩn thấp nhất của Hoa Hạ cũng chỉ có một, tên Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên đó có bảy mươi triệu tia”.

      Ôi!  
      Mắt của Ninh Yên Nhiên và Hàn Tâm Nhụy đều hơi lờ đờ.

      Sự khác biệt về sức mạnh này khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.

      Chẳng trách cao thủ cấp Thần có thể quyết định sự sống còn của một quốc gia.

      Vốn dĩ Ninh Yên Nhiên cho rằng sức mạnh hạng bảy của mình cũng xem là rất xuất chúng rồi, nhưng so với giới hạn thấp nhất của cấp Thần thì còn kém hơn bốn trăm lần!  
      "Sư phụ, vậy...!vậy của người là bao nhiêu?"  
      Trần Thái Nhật mỉm cười.

      "Đợi các em đột phá được cấp Minh thì anh sẽ nói lại cho các em biết”.

      "Ồ!", Ninh Yên Nhiên đột nhiên phản ứng lại.

      "Sư phụ ơi sư phụ! Bảng xếp hạng chiến lược Cửu Châu có phải là mọi người làm ra dùng để tuyển chọn nhân tài dự bị cho cấp Minh không?"  
      Trần Thái Nhật chớp mắt, không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ xinh đẹp của Ninh Yên Nhiên.

      Con bé này sao lại thông minh như vậy chứ?  
      Bảng xếp hạng chiến lược Cửu Châu là do người của Hội Trường Thành làm ra!  

      Thực ra Giảng Võ Đường ở Yến Kinh cũng là một cơ quan đối ngoại ngoài mặt của Hội Trường Thành.

      Mục đích là thu thập thông tin tình báo từ các bên, sau đó tập hợp thông tin về sức mạnh của võ sĩ Hoa Hạ.

      Từ hạng chín trở xuống đều là hạt giống của cấp Minh.

      Đột phá được đến cấp Minh thì cần đi tìm mấy người Trần Thái Nhật để báo cáo, vậy thì ắt sẽ không có tên trên bảng chiến lực.

      Nghĩ đến đây, Hàn Tâm Nhụy đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng.

      "Anh Trần, số lượng cao thủ thực sự của Hoa Hạ có nhiều không? Cấp Thần của nước ngoài có lợi hại không?"  
      Trên khuôn mặt Trần Thái Nhật hiện lên vẻ tự hào.

      "Thế lực quốc gia của Hoa Hạ đã phồn thịnh nhất, tự nhiên cũng không yếu hơn nước ngoài được, nhưng cũng không thể xem thường bọn họ.

Khu vực Đông Á có tổng cộng chín cấp Thần lớn, nhiều nhất là Hoa Hạ, có tứ thần kề vai sát cánh”.

      Bên ngoài Đông Đảo chỉ có một mình Rắn Thần, nhưng chúng ta vẫn luôn phỏng đoán là vẫn còn một người ẩn nấp trong bóng tối, lão hòa thượng Thiên Phạm của nước Thiên Châu, Bạch Thần của nước Cao Tiên, Hải Tiên của nước Nắng Vàng và Alsace trấn giữ cực bắc Rakshasa”.

      "Bên ngoài thì có chín người, thực tế có thể là mười người, nhưng bởi vì sự chênh lệch giữa nước và đất của cấp Thần, vượt biên rất nguy hiểm, cho nên ít đánh nhau, hiện tại xem ra Hoa Hạ vẫn là nơi ổn định nhất”.

      Nghe đến đây, biểu cảm của hai cô gái đều thả lỏng hơn.

      Là người Hoa Hạ, đương nhiên sẽ hy vọng cấp Thần của đất nước mình có thể thắng được nước ngoài.

      Quốc gia có bốn cấp Thần, xung quanh biên giới cũng có khoảng hai người mạnh nhất, tỷ lệ sức mạnh như thế này thì cũng coi như là yên tâm.

      Trần Thái Nhật do dự một giây.

      "Có điều...!nếu ảnh hưởng của sự chênh lệch giữa nước và đất có thể tạm thời biến mất, một khi có cấp Thần đến tập kích sát hại nước ta, thì ngay cả nước yếu nhất như Hải Tiên cũng có thể một mình giết tám cấp Thần mà không gặp trở ngại”.

      Hai cô gái lại có biểu cảm vô cùng căng thẳng.

      Khóe miệng Trần Thái Nhật cong lên, trong mắt lóe lên vẻ tự tin.

      "Dù sao thì nếu như anh có thể vượt biên, dốc toàn lực mà đánh nhau, cục diện nhất định sẽ càng thú vị hơn, đúng không nào?"