Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 279: Treo Lên






Vẻ mặt của Trần Thái Nhật mang theo sự bình tĩnh vô hạn.

"Sao nào? Anh lại còn đổ tội cho người khác à? Lôi ra đây xem nào, biết đâu tôi còn quen ấy chứ".

Vẻ tự tin hiện rõ trên gương mặt của Tịch Khôn.

"Một tên vớ vẩn ngoại lai như mày cho dù có nhà họ Ninh chống lưng thì cũng nên biết cái đạo lý núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Ở Yến Kinh mà cứ mạnh mồm ra oai thì có ngày gặp quả báo đấy!"
Nói xong, gã dừng lại, hít thở sâu.

"Đứng vững vào nhé! Nói xong đừng sợ đến mức quỳ rạp xuống!"
Trần Thái Nhật nhìn đối phương như một kẻ ngốc.

"Nói đi, để tôi xem là Ngọc Hoàng Đại Đế hay là Như Lai Phật Tổ".
Tịch Khôn cười ngông cuồng.

"Ha ha ha! Tao nói cho mày biết, mày xong đời rồi, nhà họ Tịch tao có ông lớn chống lưng mạnh nhất ở Yến Kinh, là gia tộc đầu tiên được mệnh danh là "Thuận thiên trăm năm"! Nhà họ Phùng!"
Xì xào!
Ngay khi những lời này vang lên, đám đông hóng hớt đột nhiên sửng sốt, hơi rụt rè, đúng là ngã ngửa trên mặt đất thật.

Vân Vũ Phi còn chưa có phản ứng gì, nhưng ngay cả vẻ mặt của Ninh Yên Nhiên cũng khá kinh ngạc.

Họ Phùng quá lừng danh!
Gia tộc đầu tiên của Hoa Hạ, đã đứng vững hàng trăm năm kể từ triều đại phong kiến!
Gia tộc giàu có số một trong và ngoài Yến Kinh, đủ mạnh để kiểm soát gần một nửa sản nghiệp và dự án của thành phố Yến Kinh.


Gia tộc hoàng kim là sự tồn tại mà những người bình thường phải ngưỡng mộ.

Mà nhà họ Phùng lại nắm giữ vai trò như một vị hoàng đế trong liên minh gia tộc hoàng kim.

Những gia tộc hoàng kim hạng bốn bình thường đã có thể đè bẹp sự thăng trầm của người dân ở Yến Kinh.

Còn nhà họ Phùng có thể trực tiếp định đoạt sự sống chết của một gia tộc hoàng kim bình thường chỉ bằng một cái vung tay!
Đây đơn giản không phải là một gia tộc mạnh bình thường nữa.

Cái danh nhà họ Phùng thực sự có thể khiến 99% người dân ở Yến Kinh phải kinh hãi!
Ngoại trừ ba gia tộc còn lại, không ai là không sợ.

Trần Thái Nhật nhướng mày.

"Ồ, vậy sao?"
Một câu hỏi nghi ngờ này khiến Tịch Khôn sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Gã chống hông, chỉ thẳng vào mũi của Trần Thái Nhật.

"Mày không tin đúng không? Hừ hừ, đợi chút tao gọi một cuộc điện thoại, người nhà họ Phùng đến ngay! Tới lúc đó đến cả cơ hội quỳ xuống đất xin tha cũng không có đâu nhé, mày chỉ có thể ngoan ngoãn đợi chết thôi! Biết điều đi, giao người phụ nữ của mày ra đây!"
Mẹ chứ, tên khốn này vẫn chưa bỏ cuộc.

Trần Thái Nhật khoanh tay khinh thường, đứng ngạo nghễ.

"Anh gọi đi, anh gọi đứt cả cổ họng xem ai quay lại cứu anh".

"Được lắm! Mày đang tìm đường chết đấy!"
Dứt lời, Tịch Khôn bấm gọi.

Tút tút vài giây đối phương mới nhận cuộc gọi.

"A lô, ai vậy?"
Vừa nghe thấy giọng nói bên kia, Tịch Khôn lập tức vô cùng nịnh nọt, hai tay gã giữ điện thoại, trên mặt nở nụ cười, cúi mình nói.

"Anh Tinh ạ! Là em, Tiểu Khôn đây! Anh ơi em nói này, em đang ở bên ngoài bị người ta bắt nạt!"
Sau khi nói xong, Tịch Khôn thế mà bật khóc trước đám đông, tố cáo qua điện thoại.

Gì mà xe bị người ta đâm vào, bị người ta đánh.

Đối phương lại còn ỷ người đông thế mạnh tống tiền một trăm triệu tệ!
Điều gây phẫn nộ hơn cả là Tịch Khôn còn nói rằng bạn gái gã bị người đó cướp mất.

Ánh mắt nhìn Vân Vũ Phi hết lần này đến lần khác, khiến người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng ra mặt.

Một loạt vẻ mặt biến sắc liên tục như tắc kè hoa để giả vờ như bị ức hiếp lắm của gã khiến người ta nhìn hoa cả mắt.

Đám đông đúng là lần đầu tiên chứng kiến một ngôi sao nổi tiếng lại cư xử khúm núm thế này, nhưng lại nghĩ đến ở đầu bên kia điện thoại là người nhà họ Phùng thì lại không lấy làm lạ nữa.

Trần Thái Nhật đứng ở bên cạnh nghe thấy những lời này không khỏi cau mày.

Thằng nhóc này, không đánh cho một trận ra trò thì ngứa cả tay.

Bên kia điện thoại của Tịch Khôn bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm đầy tức giận.


"Thứ rác rưởi vô dụng! Ở thành phố Yến Kinh mà cậu có thể bị bắt nạt thành dạng/ra nông nỗi này sao? Thuộc hạ của nhà họ Phùng tôi không phải ai cũng tát vào mặt thế này đâu, đợi đấy, tôi đích thân đi gặp mặt tên ngông cuồng đó!"
Cúp điện thoại, vẻ mặt của Tịch Khôn lập tức trở nên gian xảo.

"Này thằng chó! Mày xong đời rồi! Mấy người cướp người phụ nữ của hắn qua đây!"
Người nhà họ Phùng có đến hay không thì Tịch Khôn cũng cảm thấy gã đã thắng rồi.

Dù sao thì trong nhận thức của tất cả người dân Yến Kinh, kẻ dám đối đầu với nhà họ Phùng còn chưa ra đời đâu!
Vài tên vệ sĩ cũng lấy hết can đảm, vây lấy Vân Vũ Phi, không nói một lời mà tiến lên bắt người.

Mọi việc xảy ra quá nhanh.

Trần Thái Nhật còn chưa ra tay, mọi người đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp vụt qua.

Năm người đàn ông cường tráng vẫn chưa chạm được tay vào góc quần áo của Vân Vũ Phi.

Bốp bốp bốp!
Trên mặt đám người lập tức xuất hiện một dấu chân rắn chắc, tựa như bị búa tạ đánh trúng, so với lúc trước nhanh gấp mười lần, đột nhiên bị đánh bay ra ngoài.

Bịch bịch bịch!
Đám người đều ngã lăn ra đất.

Sủi bọt mép, không đứng dậy nổi.

Đám đông quan sát kỹ hơn mói phát hiện ra người vừa động tay...!
Hóa ra là Ninh Yên Nhiên!
Người đẹp số một Hoa Hạ, dưới sự đích thân huấn luyện của Trần Thái Nhật, giờ đã trở thành một võ giả cao cấp chính hiệu.

Dám quấy rối sư nương trước mặt cô ấy sao?
Tội này nghiêm trọng lắm đấy nhé!
Ninh Yên Nhiên vẫn đi giày bệt như thường ngày, nếu muốn giết người thì cô ấy đã đổi sang giày cao gót từ lâu rồi.

Mặc dù vừa rồi vẻ mặt của Vân Vũ Phi không hề hoảng sợ, nhưng cũng hơi lo lắng, lúc này lại được Ninh Yên Nhiên cứu giúp nên vô cùng kinh ngạc.

"Ninh..."
"Cứ gọi tôi là Ninh Bảo đi".

“Ninh Bảo, cảm ơn cô”, Vân Vũ Phi nở một nụ cười chân thành, thiện cảm với Ninh Yên Nhiên cũng tăng vọt lên.

Ninh Yên Nhiên khí thế hùng dũng, quay đầu lại cười tươi roi rói với Vân Vũ Phi.

"Khách sáo gì chứ, nếu đám người xấu xa đó động vào cô thì sư phụ tôi đau lòng chết mất".

Nói xong, cô ấy quay sang chẹp miệng với Trần Thái Nhật, ánh mắt ghen tị.

Trần Thái Nhật chớp mắt.

Mối quan hệ giữa hai người phụ nữ này dường như bắt đầu trở nên rất tế nhị.

Tốt hơn hết là nói ít thôi.

Mọi người đều cổ vũ cho cú sút này của Ninh Yên Nhiên!
Tịch Khôn cứ cậy quyền thế mà lại định cướp bạn gái của người ta, thật quá đáng.


Mọi người cũng lần đầu tiên được nhìn thấy võ công xuất chúng của Ninh Yên Nhiên, chỉ số nữ thần như bùng nổ.

Kéo theo đó là sự ghen tị của đám đàn ông với Trần Thái Nhật ngày càng mạnh mẽ.

Cảm nhận được một số cảm xúc tiêu cực xung quanh mình, Trần Thái Nhật không chút mảy may, anh bước lên phía trước hai bước, đứng trước mặt Tịch Khôn.

Đối phương vẫn kiêu ngạo như trước.

"Mày muốn làm gì?"
Trần Thái Nhật quá lười để nói, vì vậy anh thẳng tay túm lấy cổ áo gã rồi vật một cái!
Vù!
Một người sống sờ sờ nặng hơn một trăm cân bị ném thẳng lên trời.

Lúc này, thời gian như ngừng trôi.

Trần Thái Nhật rút ra một sợi dây mỏng và chắc như tia chớp.

Vù!
Một đầu của sợi dây vòng qua mắt cá chân của Tịch Khôn, quấn hai vòng.

Trần Thái Nhật quay đầu lại và ném đầu bên kia sợi dây lên trần nhà ngoài trời.

Vù vù vù!
Sợi dây dường như có sự sống, quấn quanh dầm thép của trần nhà.

Thời gian lại trở lại bình thường!
“A!”, một tiếng hét kinh hoàng vang lên.

Tịch bị treo ngược lên!
Đầu gã cách mặt đất hơn một mét, dây thừng cuốn chặt chân, đầu dây treo trên nóc.

Cứ như treo một bao cát sống.

Trần Thái Nhật ra hiệu, Ninh Yên Nhiên lập tức hiểu ý, cô lấy một chiếc túi nhỏ ở trên xe rồi đưa cho anh.

Trần Thái Nhật lấy đồ trong túi ra rồi trịnh trọng đưa cho Vân Vũ Phi.

"Đừng khách sáo, đánh đến khi nào em hết tức thì thôi, giữ cái mạng cho hắn là được".

Vân Vũ Phi ngơ ngác nhìn thứ trong tay.

Một...!một cây roi dài có gai.
- -------------------.