Từ Uy bị ngắt lời, đứng đờ ra đó.
Hai người còn lại còn chưa kịp thốt lên kinh ngạc.
Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết.
Vù!
Một cái bóng màu đen bay vào.
Va vào tường bịch một tiếng.
Ngã chổng vó dưới đất.
Nhìn kĩ, hóa ra là một tên vệ sĩ của nhà họ Từ.
Lần này thì cả ba người đều há hốc miệng.
Từ Uy đứng phắt dậy.
"Mẹ kiếp! Người của nhà họ Từ mà cũng dám động vào, thằng chó nào mà to gan thế hả?"
Còn chưa dứt lời.
Vù vù vù!
Liên tiếp có bóng đen bay qua trước mắt ba người.
Va vào tường, chẳng khác gì có người đang coi những người đàn ông cường tráng khỏe mạnh này là bao cát mà ném vào.
Bốp bốp!
Tiếng cơ thể bằng xương bằng thịt va vào tường không dứt bên tai, không có vẻ gì là dừng lại.
Ba cậu chủ nổi danh thống trị thành phố Yến Kinh, lần đầu tiên được thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Cứ như đang đổ "mưa người" vậy.
Cuối cùng.
Hai mươi tên vệ sĩ bị ném vào tán loạn như lợn chết, ai nấy đầu sưng to như quả dưa hấu, miệng sùi bọt mép, dây thần kinh tay chân theo phản xạ khẽ run rẩy.
Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn chậm rãi cất bước tiến vào.
Vừa rút khăn giấy ra lau sạch tay vừa quan sát trong phòng.
Từ Uy lập tức nổi trận lôi đình.
"Mày là ai? Thuộc hạ của tao có phải do mày đánh không?"
Lăng Trạch Bang nhìn đám "sấp mặt" dưới đất, sắc mặt thoắt cái còn khó coi hơn Từ Uy.
"Chỉ mình mày mà cũng đánh gục hết người của tao sao?"
Trong mắt Tiêu Kình bắn ra tia sáng, bỗng thốt lên.
"Anh rể! Anh đến rồi sao?"
Tiếng kêu này khiến hai người kia sửng sốt.
"Anh rể?"
Trần Thái Nhật không quan tâm đến sự kinh ngạc của hai người họ, tự bước tới trước bàn, kéo cái ghế lại, nghênh ngang ngồi xuống.
"Ngồi cả đi, chẳng phải đang ăn cơm sao, còn đứng đó làm gì?"
Câu nói này lập tức khiến bầu không khí thay đổi.
Hôm nay là buổi gặp gỡ của ba cậu chủ Yến Kinh, nhưng Trần Thái Nhật vừa đến đã giọng khách át giọng chủ, cứ như anh là chủ nhân bữa tiệc này vậy.
Từ Uy vẫn chưa nguôi giận chút nào, đập mạnh xuống bàn.
"Tiêu Kình, đây chính là người hạ đẳng mà anh mời tới sao? Không ngờ dám vênh váo như vậy, ra tay với cả người nhà họ Từ tôi!"
Trần Thái Nhật khẽ nhíu mày.
"Này anh bạn, có miệng không phải để nói lung tung đâu nhé, nếu như không có gia giáo thì tôi có thể dạy dỗ thay bố mẹ anh".
Từ Uy nghe thấy thế thì lập tức nổi đóa lên.
"Thằng chó thấp hèn này, hôm nay tao phải..."
Còn chưa nói xong, Trần Thái Nhật đã rút một chiếc tăm gỗ trên bàn, ném nó ra trong chớp mắt.
Vèo!
Một luồng ánh lửa nhỏ như cây kim bỗng lóe lên lóa mắt, xẹt qua không trung.
Tiếng chửi bới tức giận của Từ Uy bỗng im bặt.
"A a! Nóng nóng!"
Đường đường là cậu cả nhà họ Từ Yến Kinh, mà tóc ở chính giữa đỉnh đầu bỗng nhiên bốc cháy.
Hắn đội ngọn lửa bất ngờ xuất hiện, nóng đến mức la lên oai oái.
Lăng Trạch Bang và Tiêu Kình ở bên cạnh đều sững sờ.
Genko đứng ở bên cạnh, lặng lẽ cầm một tách trà lên.
Ào!
Tạt mạnh lên đỉnh đầu Từ Uy.
Xì.
Một làn khói trắng bay lên, sau đó tỏa ra mùi tóc bị cháy khét lẹt.
Từ Uy ôm đầu, ngồi phịch xuống đất, bởi vì đau đớn mà nước mắt giàn giụa trên mặt.
Lúc này, đỉnh đầu hắn đã biến thành một sơn cốc hình chữ U.
Hai bên có tóc, giống như đồi núi.
Chính giữa bị cháy chỉ còn trơ lại da đầu, biến thành thung lũng.
Kiểu tóc dị hợm này khiến Genko suýt nữa thì phì cười.
Trần Thái Nhật gõ ngón tay xuống mặt bàn.
"Còn ý kiến gì nữa không? Ngồi xuống cả đi, lẽ nào còn muốn tôi ra tay nữa? Tiêu Kình, đưa đám ngứa mắt này ra ngoài đi!"
Lăng Trạch Bang bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ hết hồn, lúc này cũng không dám cãi lời nữa, vừa nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt cảnh giác, vừa chậm rãi ngồi xuống chỗ ngồi khi nãy của mình.
Sự kinh hoàng trên khuôn mặt Tiêu Kình vẫn chưa biến mất hẳn.
Đòn tấn công tùy ý vừa rồi của Trần Thái Nhật đã làm điên đảo nhận thức của cậu ta về võ học.
Một cây tăm bằng gỗ vô cùng yếu ớt, gần như không có trọng lượng.
Chỉ đơn giản ném một cái, mà có thể ma sát với không khí, tạo nên nhiệt độ cao, biến thành một ngọn lửa.
Điều này cần tốc độ nhanh đến mức nào chứ?
Cho dù là tên lửa bay ra ngoài không gian, thì cũng không nhanh đến mức đó nhỉ?
Vậy thì khi dùng chiêu này, cổ tay Trần Thái Nhật phải có lực mạnh đến đâu chứ?
Từ lúc nào mà thành phố Yến Kinh xuất hiện một người tài giỏi như vậy?
Chẳng khác gì thiên sứ đột nhiên hạ phàm vậy.
Sự khinh miệt trong mắt Lăng Trạch Bang biến mất tăm, ăn nói cũng có vẻ nhún nhường, không nhịn được hỏi.
"Anh...!anh Trần, anh muốn bàn chuyện làm ăn gì với chúng tôi vậy?"
Trần Thái Nhật mỉm cười.
“Yên tâm đi, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là đến nhà họ Phùng đệ nhất Hoa Hạ để giết một người mà thôi”.
- -------------------.