Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 230: Tất Cả Đều Ngất Xỉu






Ầm!
Tiếng ồn vang lên.

Không gian xung quanh sàn đấu và thời gian tựa như bị đông lại trong chốc lát.

Giữa trời và đất dường như chỉ còn sự tồn tại của thanh kiếm đó.
Hàn Tâm Nhuỵ không dùng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ đứng giữa không trung, nhẹ nhàng chém một nhát kiếm chói mắt.

Quả cầu ánh sáng chói mắt trên mũi kiếm bị kéo dài ra trong phút chốc, tạo thành hình trăng lưỡi liềm dài chừng mười mét.

Nó nhẹ nhàng di chuyển từ trời giáng xuống, bay qua chỗ Trần Thái Nhật.

Nơi vầng sáng đi qua không cỏ cây nào sống sót.
Trong chốc lát, không khí bị xé toạc ra.

Nhát kiếm hình trăng lưỡi liềm chưa di chuyển đã có tiếng sấm vang rền.

Mỗi tiếng như vậy, kiếm khí càng nhanh thêm.

Sau chín tiếng sấm, những tia sáng kiếm khí ùn ùn toả ra chém tới đỉnh đầu Trần Thái Nhật trong nháy mắt.

Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.


Mọi người ngồi quanh sàn đấu chợt nghiêng ngả phân nửa, tiếng kinh hô cũng vang lên.

Nhát kiếm hình trăng lưỡi liềm đó chém mặt sàn sân đấu thành hai nửa tựa như cắt bánh kem!
Một nửa lồi lên, một nửa lún xuống.

Mặt sàn vốn bằng phẳng như một cái bánh quy tròn lại bị người tách làm đôi trong nháy mắt, còn thuận tiện khiến phân nửa người ngã xuống.

Kiếm của Hàn Tâm Nhuỵ vô cùng sắc bén, chẳng mảy may lộ ra tí kiếm khí nào.

Chỉ đơn giản là chém như vậy thôi.

Nó kéo dài đủ bốn, năm mươi mét, xuyên qua sàn đấu, bay tới toà nhà phía xa.

Cạch!
Một toà nhà hai tầng để không nằm ở cuối đoạn kiếm khí bỗng nứt ra rồi sụp xuống.

Mọi người đều chết lặng.

Sức mạnh này là sự nổ tung.

Hàn Tâm Nhuỵ từ từ đáp từ trên không xuống, quay đầu nhìn lại.

Thanh trường kiếm trong tay cô ấy chỉ còn lại đuôi kiếm.

Bởi vì không chịu nổi năng lượng kiếm khí, thân kiếm thon dài đã tan thành bụi bay, không còn tồn tại.

Không còn tồn tại ở sàn đấu nữa.

Tất cả những nơi mà vầng sáng lưỡi kiếm đi qua đều biến mất.

Đại sư mặt nạ Trần Thái Nhật cũng biến mất.

Lúc đó mọi người đều có một suy nghĩ.

Sau khi chịu sức mạnh một kiếm từ Hàn Tâm Nhuỵ, lẽ nào cơ thể máu thịt của Trần Thái Nhật đã bị tan vỡ, hoá thành bã rồi dung hòa vào đất rồi hay sao?
Lúc Hàn Tâm Nhuỵ vừa đáp xuống đất thì mặt mày thả lỏng, nhưng giờ lại cau mày.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Theo lý mà nói, nhát kiếm này của cô ấy chỉ bổ người khác ra làm hai, không thể khiến xương cốt cũng không còn như này được.

“Khụ khụ khụ!”
Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên.

Sắc mặt Hàn Tâm Nhuỵ chợt thay đổi, cô ấy gấp rút làm ra tư thế phòng vệ.

Mọi người có mặt tại sàn đấu cũng lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu, tìm khắp nơi xem âm thanh này phát ra từ đâu.

Đúng lúc này, đầu một con gấu trúc chợt chui ra khỏi vết nứt bị thanh kiếm bổ xuống.


Trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người.

Trần Thái Nhật đang đeo mặt nạ bước từng bước ra khỏi mép vết nứt lớn cao hơn hai mét, tựa như anh đang leo núi, vừa bước ra vừa dùng tay xua bụi trước mặt!
Ngay cả sợi lông cọng tóc cũng không hề gì!
Không những không bị bổ làm hai, trừ việc trên giày có vài vết bùn đất ra thì ngay cả tóc cũng không thiếu một sợi.

Mặt nạ Kung fu Panda sạch sẽ như mới, không hề có chút vết nứt nào cả.

Cảnh tượng này khiến Hàn Tâm Nhuỵ tuyệt vọng.

Rõ ràng một kiếm long trời lở đất đó đã chém ra rồi!
Đại sư mặt nạ cũng không hề có bất kỳ hành động né tránh nào, sao ngay cả góc áo cũng không thể chém được thế này?
Cô ấy không hiểu, những người vây xem nhà họ Hàn càng không hiểu nổi.

Trần Thái Nhật cứ như vậy chậm rãi bước lên, phủi bụi đất trên người.

Anh nhìn xung quanh.

“Ồ! Sức mạnh này không kém gì hạng chín rồi!”
Ồ!
Trong lòng mọi người đều bị chấn động mạnh.

Lời này có rất nhiều ý.

Trước hết mọi người đều kinh ngạc là trong thời gian ngắn, sức mạnh của Hàn Tâm Nhuỵ đã bộc phá ra được cường độ như vậy, chẳng kém gì những võ giả siêu cấp hạng chín cấp tông sư.

Sâu xa hơn, lúc này mỗi người càng thêm ngưỡng mộ thực lực của Trần Thái Nhật, khó mà nhìn ra thực lực thực sự được.

Không kém hạng chín.

Ý của lời này là đại sư mặt nạ đã từng thấy hạng chín ra tay rồi.

Sau đó, với một kiếm mang theo sức mạnh vô cùng lớn như này, Trần Thái Nhật cũng giải quyết thật nhẹ nhàng, ngay cả vết thương ngoài da cũng không có.

Thực lực của Trần Thái Nhật ở cấp bậc nào?
Người nhà họ Hàn bỗng không dám nghĩ tiếp.

Lúc này, ánh mắt của gia chủ Hàn Việt đang ngồi tại chỗ nhìn sang “Kung fu Panda” cũng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc và coi trọng.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Tâm Nhuỵ đầy sự khó tin, cô ấy đánh giá đại sư mặt nạ từ trên xuống dưới.

“Rốt cuộc anh là ai?”
“Cô không cần biết, cô vừa ra chiêu rồi, giờ nên tới lượt tôi”.

Dứt lời, hai tay Trần Thái Nhật giơ ra trước ngực.

Trong cái nhìn nghi ngờ của mọi người, anh bắt đầu vỗ tay.

Bốp bốp bốp bốp.


Mọi người đều sững sờ.

E là đại sư mặt nạ, Kung fu Panda đã bị đánh cho ngu người rồi chăng?
Trong đầu toàn là dấu chấm hỏi nhưng không có sức mở miệng.

Bốp bốp bốp!
Trần Thái Nhật vỗ liên tục ba cái.

Đột nhiên những vân sóng xung kích đu đưa trong không khí.

Ầm!
Tất cả mọi người, bao gồm cả Hàn Tâm Nhuỵ đều tê liệt ngã xuống đất.

Gia chủ nhà họ Hàn - Hàn Việt, kiên trì được hơn nửa giây thì khoé miệng rướm máu rồi liếc nhìn Trần Thái Nhật lần cuối.

Ông ta ngã xuống.

Sau khi vỗ cái cuối cùng, Trần Thái Nhật mới dừng hẳn.

Lúc này, khắp sàn đấu đầy sự yên tĩnh.

Trong phạm vi mấy nghìn mét vuông của sàn đấu đã không còn người sống.

Tựa như cả tập thể bị trúng độc, “xác chết” nằm la liệt trên sàn.

Trần Thái Nhật từ từ tháo mặt nạ Kung fu Panda xuống, cẩn thận cất vào trong ngực rồi nở nụ cười dửng dưng.

“Hừ, mấy người nằm xuống rồi tôi mới sắp xếp kết cục đầy kích thích được”.

Anh bước tới trước mặt Hàn Tâm Nhuỵ, lúc này cô thiếu nữ xinh đẹp đã hôn mê, hơi cau mày, nằm nghiêng trên đất, tựa như người đẹp yêu kiều đang ngủ say.

Trần Thái Nhật nhẹ nhàng ôm cơ thể mềm mại vào lòng, anh cẩn thận đặt người đẹp đang say giấc ngủ lên một chiếc ghế sạch sẽ.

Sau đó anh bước tới chỗ cái bàn, cầm quả quýt lên, lột vỏ rồi cho vào miệng.

Anh vừa ăn vừa quay đầu nhìn cửa ra vào bên cạnh.

“Cô nàng Genko này, hành động chậm quá, Trương Mỹ Vi cũng nên được thả ra rồi chứ nhỉ”.

- -------------------.