Nghe thấy câu này, Hàn Vũ Bằng lại sững sờ.
Gã quay đầu lại nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật bằng ánh mắt không thể tin được.
“Anh có ý gì vậy? Bây giờ Hình Chí Nghị thậm chí còn không có vũ khí trong tay, ông ta luyện kiếm pháp chứ không phải quyền pháp, đối diện với Vệ Siêu Quần cầm vũ khí được làm bằng siêu kim loại kiên cố trong tay, làm sao có thể đánh thắng được?”
Trần Thái Nhật trầm mặc một giây, sau đó đột nhiên nói một câu.
“Cậu… muốn cá cược không?”
Genko ở bên cạnh đột nhiên có một linh cảm.
Hôm nay cô ấy đeo mặt nạ con mèo may mắn, có thể thật sự có tác dụng kiếm tiền nguyên ngày.
Cô ấy cứ có cảm giác, nhà họ Hàn hôm nay nhất định sẽ có người bị hố nặng.
Trong mắt Hàn Vũ Bằng hiện lên vẻ bất chính, nhưng gã không kìm được sự tò mò.
“Cược? Cược cái gì? Muốn cược như thế nào”.
Trần Thái Nhật bật cười xấu xa.
“Cậu chủ Hàn không cần phải căng thẳng, vui chút thôi mà, dù sao đây cũng là ván đầu tiên, không quyết định được kết quả cuối cùng, như vậy đi, tôi lấy cái này ra để đánh cược, nếu tôi thua thì nó thuộc về cậu”.
Nói xong, anh liền lấy một viên đá từ trong túi ra và đặt nó trước mặt mọi người.
Ánh sáng bảy màu chói mắt, gần như lóe lên trong tầm mắt của mọi người.
Woa!
Hàn Vũ Bằng ngồi cạnh không khỏi thốt lên.
Lần cá cược này cũng chơi lớn quá rồi đấy.
Kim cương, tên khoa học là kim cang thạch, người bình thường đều đã nhìn thấy, là trang sức quan trọng trong hôn lễ.
Viên kim cương to bằng hạt đậu là đã quý hiếm lắm rồi, nhưng đối với cậu chủ của gia tộc hoa lan Hàn Vũ Bằng mà nói, cũng chỉ là chuyện tầm thường mà thôi.
Kích thước bằng một quả anh đào, gã cũng đã nhìn thấy.
Hàn Vũ Bằng cũng đã từng nhìn thấy một viên kim cương thật có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu khi gã tham gia cuộc đấu giá tầm cỡ thế giới.
Chỉ là…
Viên kim cương to bằng cả quả đào thế này gã đúng là chưa từng nhìn thấy bao giờ!
Hàn Vũ Bằng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Ấm ức trong lòng.
Lẽ nào gã không phải là cậu chủ giàu có và nổi tiếng ở Yến Kinh sao?
Sao đột nhiên lại tự nghi ngờ về tiềm lực tài chính của mình như vậy?
Cảm giác bị so sánh ở lĩnh vực sở trường nhất của mình, vì sao lại khó chịu như vậy, thật khiến người ta bực bội đến mức muốn nổ tung.
Trần Thái Nhật không quan tâm đến việc Hàn Vũ Bằng đang tự chất vấn bản thân, anh lấy viên kim cương to bằng quả đào ra lắc qua lắc lại trước mặt gã.
“Nhìn cho rõ đi, đây là bảo vật quốc gia đấy, tôi có được nó bằng một cách hợp pháp từ nguồn cung đặc biệt, cậu có muốn không?”
Hàn Vũ Bằng lập tức bị thu hút bởi ánh sáng chói mắt do viên kim cương phản chiếu ra.
Viên kim cương này trị giá bao nhiêu tiền đây?
Hàng trăm triệu?
Hàng tỷ?
Đây đúng là kho báu vô giá!
Nếu như có thứ này, ra ngoài nhìn trúng cô gái nào, chỉ cần đưa nó ra và nói một câu: “Gả cho anh nhé”.
Mười cô thì chín cô rưỡi sẽ lập tức ra cục đăng ký làm thủ tục kết hôn.
Đích thực là một báu vật thần kỳ trên thế giới!
Hàn Vũ Bằng không thể cưỡng lại sức cám dỗ của viên kim cương này, đột nhiên gã cảm nhận được khát vọng của những người dân bình thường đối với những chiếc xe hơi sang trọng.
Ánh mắt không thể rời khỏi đó, khi bàn tay của Trần Thái Nhật di chuyển, lắc qua lắc lại, hai mắt gã cũng đảo theo.
“Anh… muốn cược thế nào?”
Trần Thái Nhật nói thẳng.
“Vô cùng đơn giản.
Nếu Hình Chí Nghị có thể chuyển bại thành thắng trong vòng năm phút, cho dù tôi thắng, cậu cũng không cần phải bỏ ra cái gì, chỉ cần đưa tôi một trăm triệu tiền mặt là được”.
Hàn Phong ở bên cạnh nghe xong tim đập loạn xạ.
Cứ đưa một trăm triệu là được, đây là lời mà người bình thường nói ra được sao?
Trần Thái Nhật nói xong, dừng lại một giây, đặt viên kim cương to bằng quả đào trước mặt Hàn Vũ Bằng, lại lắc qua lắc lại.
“Nếu như năm phút sau vẫn chưa thể phân định thắng thua, bất kể cuối cùng Hình Chí Nghị thắng hay thua, viên kim cương trị giá ít nhất một tỷ này sẽ thuộc về cậu, hời quá phải không?”
Hàn Vũ Bằng đột ngột đứng dậy, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Trần Thái Nhật.
Dưới lớp mặt nạ Kungfu Panda, Trần Thái Nhật khẽ cau mày.
Thằng nhóc này cảnh giác đến vậy sao? Phản ứng dữ dội như vậy! Xem ra định từ chối rồi.
Lẽ nào mình nhìn nhầm người rồi sao, cậu ta lại là một người thông minh ngầm?
Vào đúng lúc này, Hàn Vũ Bằng đột nhiên nắm lấy bàn tay đang cầm kim cương của Trần Thái Nhật, kích động đến mức nói không ra lời.
“Cái này là anh nói đấy nhé! Không được hối hận đâu đấy!”
Trần Thái Nhật sững sờ trong một giây, nở nụ cười mà không ai có thể nhìn thấy.
“Yên tâm, có chơi có chịu”.
“Có chơi có chịu!”
…
Trên võ đài, Hình Chí Nghị đã chết lặng mười phút kể từ khi vũ khí của mình lại bị phá hủy một lần nữa.
Vệ Siêu Quần ở phía đối diện đã điều chỉnh xong nhịp thở của mình, chân khí của ông ta đã được tích lũy đến trạng thái tối đa.
Tình hình hiện tại trên sân dường như đã nghiêng hẳn về phía ông ta.
Vũ khí ma thuật bằng siêu hợp kim trong tay ông ta quả thực là bất khả chiến bại.
Đối thủ đến cái thước kẻ cũng không có.
Tất cả người nhà họ Hàn đang theo dõi ở xung quanh, bao gồm cả Hàn Việt, đều đã hiểu được kết quả.
Hình Chí Nghị thua chắc rồi.
Hàn Tâm Nhụy đứng ở đối diện, biểu cảm dần dần thả lỏng.
Có thể giành được chiến thắng ở hiệp đầu tiên chắc chắn là lợi thế vô cùng lớn.
Mà ứng cử viên thừa kế Hàn Vũ Bằng lúc này dường như không hề lo lắng đến việc có thể sẽ thua một hiệp.
Gã vừa cười điên dại vừa vỗ vai Hàn Phong.
“Ha ha ha! Anh họ à, lần này hời to rồi.
Cái ông Hình Chí Nghị bất tài đó, có thua thì cũng chỉ mất mặt tí thôi, may mà bây giờ kiếm lại được một bảo vật vô song trên thế giới để bù lại!”
Hình Chí Nghị lúc này mới bừng tỉnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vệ Siêu Quần đang đập cây gậy vào trong không trung.
Tay phải đột nhiên nắm chặt.
Trần Thái Nhật đứng ở một bên, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ.
“Quả nhiên là như vậy!”
- -------------------.