Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 208: Bôi Nhọ






Lúc này, tất cả mọi người vây xem bên cạnh đều giật nảy mình.

Thậm chí có cô gái nhát gan còn hét lên chói tai.

Ninh Yên Nhiên quay phắt lại, ánh mắt lập tức chuyển từ dịu dàng sang lạnh lùng, cơ bắp căng lên, chuẩn bị nhảy lên bất cứ lúc nào.

Là võ sĩ hạng sáu, cô ấy vẫn có thể ứng phó được với tình huống nhỏ này.

Genko ở trong xe kinh hãi, suýt nữa thì hét lên.

"Chủ nhân! Cô Ninh..."
Ánh mắt Trần Thái Nhật bình thản, nắm lấy tay Genko.

"Yên tâm đi, đối phương chỉ muốn ra oai, không có ý định đâm người đâu".

Quả nhiên, chiếc Lamborghini kia phanh gấp, phát ra tiếng chói tai.

Dừng trước mặt Ninh Yên Nhiên nửa mét.


Làn gió do chiếc xe cuốn theo khiến váy dạ hội của Ninh Yên Nhiên khẽ bay lên.

Những người còn lại đều túa mồ hôi lạnh, càng tò mò về vị khách không mời mà đến này.

"Đây là ai vậy? Dám xông vào hội trường một cách ngông nghênh như vậy!"
"Xem ra là có mâu thuẫn với cô Ninh!"
"Liệu có phải là đối thủ cạnh tranh trước kia không?"
"Mọi người nhìn biển số xe kìa, số xịn đấy, có vẻ không tầm thường đâu".

"Xe của Yến Kinh, liệu có phải là...!nhà giàu hoàng kim không?"
Qua cửa kính xe, Ninh Yên Nhiên nhìn thấy bóng dáng trong xe, ánh mắt cô ấy bình tĩnh, không hề có vẻ gì là vừa trải qua thời khắc sinh tử, cô ấy chậm rãi mở miệng.

"Phan Tư Kỳ, một thời gian không gặp, kỹ thuật lái xe của cô lại lên tay rồi".

Trong chiếc xe thể thao vang lên tiếng cười ngông cuồng của một cô gái.

"Ôi chao, cô Ninh, hai chị em ta lâu rồi không gặp nhau, cần gì phải khách sáo thế? Tôi chỉ là nóng lòng gặp cô, nên lái xe hơi nhanh chút thôi mà".

Còn chưa dứt lời, một cô gái bước từ trên xe xuống.

Cô ta mặc quần áo da giữ ấm, khuôn mặt luôn nở nụ cười quyến rũ, nhưng ánh mắt lại mang theo sát khí, khóe miệng có một nốt ruồi son bắt mắt.

Cô ta có mái tóc dài, vóc dáng cao gầy, đi đôi giày cao gót mười lăm centimet bước tới trước mặt Ninh Yên Nhiên, chống nạnh nói với Ninh Yên Nhiên bằng thái độ cao ngạo.

"Hôm nay là ngày người đẹp Ninh tái xuất đóng phim, sao tôi có thể bỏ lỡ chứ, chỉ có điều..."
Phan Tư Kỳ nhìn logo của tập đoàn Thái Mộng bằng ánh mắt khinh miệt.

"Chúng ta đều là lá ngọc cành vàng trong các gia tộc hoa lan nhà giàu hoàng kim, đóng phim thì ít nhất cũng phải tìm công ty lớn ở Yến Kinh đầu tư chứ, cô nghèo đến mức này sao? Tìm hẳn đối tác không ra gì ở nơi khác".

Phan Tư Kỳ ngừng một lát rồi tặc lưỡi.

"Tôi thấy, nếu tiêu chuẩn hợp tác của cô thấp như vậy, mà vừa hay nhà tôi cũng có một công ty điện ảnh, tôi có một ý rất hay".

Đôi lông mày lá liễu của Ninh Yên Nhiên nhướng lên.


"Là gì?"
"Tôi cũng bỏ tiền đầu tư một bộ phim, mời cô đóng vai một nha hoàn hồi môn, ngày ngày hầu hạ một mụ béo ở cữ, bưng bô đổ nước tiểu, cô thấy sao? Ha ha ha!"
Tiếng cười ngông cuồng của Phan Tư Kỳ vang khắp hội trường.

Mọi người đều há hốc miệng.

Đầu tiên là cảm thán, không ngờ người phụ nữ này lại ăn nói với Ninh Yên Nhiên như vậy, mát mẻ cạnh khóe ngay trước mặt, chắc chắn trước kia hai người có mâu thuẫn không nhỏ.

Thứ hai, không ngờ đối phương lại là người của nhà giàu hoàng kim.

Lần này thì có kịch hay để xem rồi.

Ở Yến Kinh, các nhà giàu hoàng kim trước giờ đều dùng hình thức liên minh cho người ngoài thấy.

Hầu như chưa từng để lộ mâu thuẫn nội bộ.

Bây giờ có một vụ xảy ra ngay trước mặt, ai nấy đều hóng hớt.

Nhà họ Phan cũng nổi tiếng như cồn ở Yến Kinh, có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Lăng - gia tộc hoa mẫu đơn hạng nhất, hình như có mối quan hệ họ hàng xa, tài sản nhiều vô kể, xét về thực lực thì hơn nhà họ Ninh một bậc.

Lúc Ninh Yên Nhiên mới ra mắt, Phan Tư Kỳ cũng là một sao nữ cùng lứa.

Đáng tiếc là không ai có thể dìm được nhan sắc bất khả chiến bại của người đẹp Ninh.

Vậy nên do sự lựa chọn thị trường, danh tiếng, hợp đồng đóng phim của Phan Tư Kỳ dần tập trung hết lên người Ninh Yên Nhiên.

Thế là hai người liền kết thù.

Cùng là gia tộc hạng hai trong nhà giàu hoàng kim, nhưng danh tiếng của Ninh Yên Nhiên lại vượt xa Phan Tư Kỳ.

Vì vậy, Phan Tư Kỳ vẫn luôn hoặc ngấm ngầm hoặc công khai đấu với Ninh Yên Nhiên, hy vọng một ngày nào đó có thể gỡ được một ván.

Ninh Yên Nhiên không thèm quan tâm đến đối phương, mà thản nhiên đáp trả.

“Nói vậy là cô sắp nhận vai nữ chính sao? Là một… mụ béo mang thai à?”
Mọi người cười ầm lên.


Phan Tư Kỳ vừa nghe thấy thế, sắc mặt lập tức giận dữ.

“Hừ! Ninh Yên Nhiên, miệng lưỡi cô cũng lanh lợi lắm, cái công ty rách nát này có phải là của nhà họ Ninh cô không vậy? Giấu đầu hở đuôi, dám đọ với công ty dưới trướng nhà họ Phan chúng tôi sao?”
Phan Tư Kỳ thấy mọi người đã bị mắc câu, lập tức thấy hưng phấn.

“Tôi đã nói mà! Cô đã lui về ở ẩn nhiều năm như vậy, danh tiếng đã không còn, bây giờ tái xuất chắc chắn là có người bao nuôi và nâng đỡ cô!”
“Trên mạng luôn nói cô là nữ ngôi sao ngây thơ gì đó, không nhiễm bụi trần, tôi nhổ vào! Chắc chắn mấy năm nay cô đã hao tổn rất nhiều tâm trí cho việc gia nhập lại giới giải trí chứ gì!”
“Dùng cơ thể để trao đổi với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác đúng không? Nhưng chẳng có ai ngu ngốc chịu bỏ tiền để nâng đỡ một con đàn bà đã hết đát như cô đúng không?”
Phan Tư Kỳ càng nói càng hăng, chỉ tay vào mũi Ninh Yên Nhiên, giống như đang nói ra một bí mật tày trời.

“Bây giờ cuối cùng cũng đã tìm được một thằng ngốc chịu bỏ tiền cho cô, nên cô mới lập tức tái xuất.

Ha ha ha, tôi đang nghĩ loại qua tay bao nhiêu người như cô, thì người đàn ông nào mới thèm nhìn tới đây!”
Ánh mắt Phan Tư Kỳ đầy khinh bỉ, che miệng một cách khoa trương, giả bộ kinh ngạc.

“Lẽ nào là một lão đàn ông trung niên bụng phệ trọc đầu nhiều lông, hơn nữa còn xấu đến mức không dám gặp người? Chắc chắn là như vậy, nếu không tại sao ông chủ của công ty này trước giờ chưa từng xuất hiện chứ?”
Cô ta vừa dứt lời, hội trường như bùng nổ.

Nếu những lời Phan Tư Kỳ nói là thật, Ninh Yên Nhiên quả thực dựa vào đàn ông để quay lại giới giải trí, hơn nữa còn tìm một người xấu xí như vậy.

Đâu chỉ là sụp đổ hình tượng, mà là thân bại danh liệt.

Phan Tư Kỳ cười ngông cuồng, dương dương đắc ý.

“Cô không cần phủ nhận, chắc chắn đúng như những lời tôi nói, cuối cùng thì cô cũng không tiếp tục giả bộ được nữa…”
Còn chưa kịp nói những lời khó nghe hơn, bỗng một bàn tay to vỗ nhẹ lên vai Phan Tư Kỳ.

“Cô Phan, cô có thể mở to mắt ra mà nhìn, xem tôi có phải là người đàn ông trung niên bụng phệ xấu đến mức không dám gặp người mà cô nói hay không?”
- -------------------