Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 204: Chạy Càng Nhanh Càng Tốt






Gia chủ Ninh khó khăn lắm mới khống chế được cái tay của mình, trả tờ chứng từ ngang với kho vàng quốc gia cho Trần Thái Nhật, còn không dám nhìn thêm cái nào, sợ bản thân sẽ hối hận.

Giờ phút này, Ninh Vinh Lễ cảm thấy ông ta đã ra một quyết định khó khăn nhất từ trước đến nay.

Ông ta đã từ bỏ một núi vàng biển bạc thực sự.

Món quà này của Trần Thái Nhật đã vượt quá dự liệu của ông ta, cũng khiến ông ta có nhận thức hoàn toàn mới về sự lớn mạnh của tầng lớp cao nhất Hoa Hạ.

Ninh Vinh Lễ có thể trở thành gia chủ của nhà giàu hoàng kim là nhờ suy nghĩ chín chắn, tư duy thận trọng.

Trong lòng ông ta biết rõ, mình tuyệt đối không thể nhận món quà lớn này.

Nếu hôm nay gia chủ Ninh nhận món quà này của Trần Thái Nhật, thì chẳng khác gì cả nhà họ Ninh đã bị Trần Thái Nhật thu mua.

Cho dù cộng toàn bộ tài sản của nhà họ Ninh lại thì cũng không thể bằng giá trị của tờ chứng từ cổ phần này.

Điều đáng sợ hơn là kẻ bình thường vô tội, nhưng người mang ngọc thì có tội.

Nếu để thứ này ở nhà họ Ninh, Ninh Vinh Lễ chắc chắn, chỉ cần tin tức lọt ra ngoài, trong vòng ba ngày sẽ có hàng trăm hàng nghìn cao thủ tuyệt thế tới nhà họ.

Cho dù là giết sạch cả nhà, cho dù là đào ba tấc đất, thì họ cũng phải cướp được tờ giấy này đi.

Bởi vì chứng từ cổ phần này không ký tên.

Nên ai cướp được thì sẽ thuộc về người đó.

Là phúc? Hay là họa?

Gia chủ Ninh cảm thấy, trước khi đạt đến trình độ vô địch Hoa Hạ, tốt nhất không nên có bất cứ mơ tưởng gì với thứ này.

Kiếm được tiền thì cũng phải còn sống để tiêu chứ!
Còn về việc tin tức có bị lộ ra ngoài hay không.

Ninh Vinh Lễ nghĩ kĩ.

Ít nhất thì bản thân Trần Thái Nhật đã biết chuyện này.

Sau đó, nếu ông ta nhận thứ này thì Viên Hoa cũng coi như biết.

Như vậy có nghĩa là có tới hai người nắm được điểm yếu rất lớn của ông ta.

Nếu một ngày nào đó Trần Thái Nhật và Viên Hoa muốn nhà họ Ninh phải chết, thì chỉ cần lan truyền ra ngoài là nhà họ Ninh đang sở hữu tờ giấy giá trị nhất Hoa Hạ, vậy là xong chuyện.

Chỉ sau hai ngày, sợ là đến xác của người nhà họ Ninh cũng mục nát cả rồi.

Ninh Vinh Lễ không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán, nhất thời sống lưng ớn lạnh, vô cùng sợ hãi.

Trong lòng ông ta, sau lưng Trần Thái Nhật là gia tộc siêu cấp hoàng kim mạnh nhất Hoa Hạ, có lẽ sẽ chịu được rủi ro khi sở hữu tờ giấy này.

Các gia tộc khác thì sao? Thôi đừng nhắc đến thì hơn.

Khóe miệng Trần Thái Nhật nở nụ cười thành khẩn, nhìn chứng từ trong tay mình.

"Gia chủ Ninh, ông không lấy thật sao?"
Ninh Vinh Lễ lắc đầu như trống bỏi.

"Cậu không cần khuyên nữa đâu, tôi đã cảm nhận được thành ý của cậu đối với Yên Nhiên rồi, nhà họ Ninh tôi xin nhận.

Hôm nay không phải cậu không bày tỏ tấm lòng, mà là nhà họ Ninh tôi không có bản lĩnh để lấy, thôi đành vậy".

Viên Hoa đứng ở bên cạnh sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng.

Lần này đúng là thua sạch sẽ không còn gì.

Hắn thực sự không ngờ.

Sự thừa tiền của Trần Thái Nhật so với kiểu thừa tiền mà gia tộc hạng hai hiểu biết hoàn toàn là hai đẳng cấp khác biệt.

Viên Hoa cũng coi như được mở mang tầm mắt.

Lại thêm thái độ của gia chủ Ninh, từ tán thưởng, kính nể, đến hiện giờ thì gần như biến thành khom lưng khuỵu gối.

Viên Hoa đã không còn bất cứ cơ hội lật kèo nào nữa.

Đường đường là cậu cả nhà họ Viên, hắn nhìn những người khác ở bàn ăn, bỗng cảm thấy không còn hứng thú ăn uống nữa.

Viên Hoa đứng dậy, giọng nói trở nên vô cùng lạnh nhạt.

"Bác Ninh, cháu đột nhiên nhớ ra nhà cháu có chút việc gấp, cháu về trước đây".

Ninh Vinh Lễ phất tay, ánh mắt tùy ý, gật đầu.


"Được rồi, nếu thiếu gia Viên có việc thì bác cũng không giữ lại, hôm khác cháu qua làm khách nhé, cậu kia, chuyển quà vào trong nhà đi".

Ông ta nói xong, nhân lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, đã có ba bốn người áo đen lao tới.

Cạch.

Chiếc hòm đen nhanh chóng được sập xuống, khóa lại, đóng gói, khiêng đi.

Hành động nhanh nhẹn, một lèo đã xong.

Mí mắt phải Viên Hoa bắt đầu giật điên cuồng.

Mẹ kiếp, đó là kim cương đấy!
Cả một hòm kim cương mấy nghìn viên, cứ thế bị cướp trắng trợn ngay trước mặt!
Nhà họ Ninh là cướp sao?
Vừa rồi thì không tính, bởi vì nếu Ninh Vinh Lễ nuốt lời, nhận Viên Hoa làm con rể, thì thùng kim cương kia coi như sính lễ, tặng xong được nữ thần thì hòa nhau.

Bây giờ thì sao?
Người đẹp không còn.

Kim cương cũng mất luôn.

Ngoài đống thịt gà vịt ăn vào bụng, Viên Hoa chẳng được cái quái gì cả.

Bữa cơm này tốn mất hơn tỷ tệ, chi phí cũng đắt đỏ quá đấy!
Thế này khác gì là cướp giữa ban ngày?
Nhưng mà...!
Quả thực là hắn đến để tặng quà mà!
Viên Hoa nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm siết chặt kêu lên răng rắc, trong lòng như muốn bùng cháy, lần đầu tiên hắn được trải nghiệm một từ - thiếu máu.

Trần Thái Nhật thì ngồi đó, trong lòng thầm phỉ nhổ bố của Ninh Yên Nhiên.

Đám gia chủ nhà giàu hoàng kim này quả nhiên đều là lão hồ ly gian xảo, phản ứng nhanh nhẹn, da mặt đủ dày.

Đồ đã vào cửa thì đừng hòng nôn ra.

Đồ anh tặng không giữ được thì nhất quyết không nhận.

Quà của Viên Hoa đặt lên bàn là đã đổi họ sang họ Ninh rồi.

Không biết thói quen của địa chủ ác bá này có di truyền cho Ninh Yên Nhiên không.

Thảo nào người ta nói những người có tiền đều là những người bủn xỉn nhất, cũng có mấy phần hợp lý.

Sắc mặt Viên Hoa lập tức trở nên khó coi, hắn vẫy tay, còn không thèm chào hỏi đã dẫn theo mấy thuộc hạ bỏ đi.

Ninh Vinh Lễ ở đằng sau cười sang sảng.

"Thiếu gia Viên, lần sau có chuyện mừng thì nhớ đến chung vui nhé".

Viên Hoa đi đằng trước suýt nữa thì ngã, hắn khẽ ổn định cơ thể, cất bước rời khỏi cửa, đầu cũng không ngoảnh lại.

Đã tiễn được khách.


Trần Thái Nhật quay đầu lại nói với Ninh Vinh Lễ.

"Gia chủ Ninh, hôm nay cảm ơn sự tiếp đãi của ông, tôi nghĩ chúng ta về cơ bản đã đạt được thỏa thuận thống nhất rồi nhỉ?"
Ninh Vinh Lễ gật đầu.

"Cậu nói chí phải".

Trần Thái Nhật quay lại, dùng giọng nói cực kỳ bình thường, cực kỳ tự nhiên, nói với người đẹp ngồi đối diện đang nhìn anh.

"Vậy không biết tối nay tôi có may mắn được mời cô Ninh ra ngoài xem phim không?"
Ninh Yên Nhiên cười tươi như hoa, dáng vẻ tùy anh quyết định, khuôn mặt ửng hồng, gật đầu không chút do dự.

Gia chủ Ninh ngồi giữa hai người, nhìn trái rồi lại nhìn phải, cười nói.

"Chuyện của thanh niên các con bố không tham gia nữa, tùy các con vậy, ra ngoài chơi đi, nhớ về sớm là được".

Anh búng tay, Ninh Yên Nhiên khẽ ho một tiếng, có thể nói được rồi.

"Sư phụ ơi sư phụ! Vừa rồi là sao vậy, lát nữa sư phụ đưa con đi xem phim thật sao?"
Trong xe, Trần Thái Nhật, Vi Giác Nghiệp và Genko đều nhìn người đẹp Ninh ngây thơ hồn nhiên như nhìn một kẻ ngốc.

Sắc mặt Trần Thái Nhật nghiêm túc, nói với Vi Giác Nghiệp.

"Ông biết nên làm thế nào rồi chứ?"
Vi Giác Nghiệp gật đầu.

"Cậu yên tâm đi, chiếc xe này của tôi có thể đạt đến vận tốc cao nhất là hơn hai trăm km/h, ra đến giao lộ là tôi lên thẳng đường cao tốc, chạy hết tốc lực, chắc chắn không ai có thể đuổi kịp".

"Biết rồi thì tốt, tất cả mọi người thắt dây an toàn, chúng ta mau rút thôi, tuyệt đối không thể để người nhà họ Ninh đuổi kịp được".

Ầm ầm ầm!
Chiếc xe bỗng phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, ánh mắt Vi Giác Nghiệp đanh lại, giẫm mạnh chân ga.

Ninh Yên Nhiên sửng sốt, còn chưa kịp hỏi, bỗng ngửa ra sau theo quán tính.

Vèo!
Chiếc xe như một viên đạn, lao đi như bay, khiến bụi bay mù mịt.

Ninh Vinh Lễ đứng ở cổng nhà họ Ninh, sắc mặt sững sờ, lắc đầu, chỉ coi như đám thanh niên thích đua xe.

Ông ta đang định quay người vào nhà, thì nhìn thấy bên bãi đỗ xe, một người đang ôm ngực, tập tễnh bước tới, nhìn vô cùng yếu ớt.

"Ủa? Trình Văn, cháu chui từ đâu ra vậy?"
- -------------------