Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 172: Phó Vân Đào Điên Tiết






Tiêu Mai giao lại tất cả cho Trần Thái Nhật, còn cô ấy hoàn toàn vào vai một người phụ nữ của gia đình.

Những bản hợp đồng và khế ước vô cùng có giá trị đứng tên mình này, Tiêu Mai cũng chẳng buồn nhìn lấy một lần.

Trần Thái Nhật lại càng không buồn để tâm tới những thứ này.

Nếu như nói trong mắt Tiêu Mai, mấy thứ như tiền bạc, đất đai, quyền cổ phần, bất động sản,…chỉ là một dãy số làm cho người ta kinh ngạc.

Thì trong đầu Trần Thái Nhật, ngay cả con số anh cũng chẳng buồn ghi nhớ.

Trần Thái Nhật dặn dò chủ tịch Triệu, dùng xe vận chuyển vũ trang để chuyển toàn bộ những thứ này đến biệt thự nhà họ Thẩm ở thành phố An Thành, tới lúc đó sẽ có nhân viên chuyên môn đến tiếp nhận kiểm kê.

Chủ tịch Triệu không dám chậm trễ, ngay lập tức sắp xếp đâu ra đấy.

Trần Thái Nhật và Tiêu Mai xử lý xong xuôi mọi chuyện thì quay người bước ra khỏi cửa ngân hàng.

Quản lý đại sảnh Hứa Giai nhìn theo bóng lưng của đôi nam nữ này mà không khỏi bùi ngùi.

“Chủ tịch, cô Tiêu này rốt cuộc có thân phận gì? Số tiền lớn như vậy nói cho người khác là cho luôn hay sao?”
Chủ tịch Triệu đứng bên cạnh cũng cảm khái.


“Cô gái này có thân thế vô cùng đặc biệt, tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà tôi đoán rằng tám mươi phần trăm là con cháu nhà giàu ở Yến Kinh”.

Hứa Giai vô cùng ngạc nhiên.

“Nhà giàu hoàng kim?”
Chủ tịch Triệu gật đầu.

Hứa Giai lại bắt đầu hoài nghi.

“Vậy người đàn ông thì sao? Lẽ nào là người chồng đi ở rể của cô Tiêu đó? Cái loại rót trà rửa chân?”
Chủ tịch Triệu không vui trừng mắt nhìn Hứa Giai.

“Tóc thì dài mà nhận thức thì ngắn! Cô cho rằng tôi gấp rút ngồi tàu cao tốc hơn ba trăm cây số trở về đây là vì thân phận của cô Tiêu hay sao?”
Hứa Giai sững sờ.

“Lẽ nào không phải…sao? Đúng rồi, lúc tôi gọi điện cho ông chỉ nói là có khách quý đến, không nói thân phận của cô Tiêu mà nhỉ? Chủ tịch, sao ông biết được khách hàng này không thể chậm trễ?”
Chủ tịch Triệu vô thức lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt vô cùng kính nể.

“Cậu Trần đó có “thẻ đen số một” trong lời đồn”.

“Cái gì!”, Hứa Giai hét lên giữa đám đông, khiến một số người phải quay sang nhìn.

“Đùa đấy à, thứ đó mà cũng xuất hiện ở thành phố Phù Dung của chúng ta sao? Đó không phải là… tấm thẻ VIP tôn quý nhất của tất cả ngân hàng tại Hoa Quốc sao?”
Mặt Hứa Giai trắng bệch, run rẩy nói.

“Quy định đối với nhân viên tài chính toàn Hoa Hạ, điều đầu tiên trong phụ lục quy tắc có liên quan trong nội bộ chính là không được từ chối bất cứ yêu cầu nào của người nắm giữ “thẻ đen số một”, vậy mà thật sự có người giữ chiếc thẻ này sao?”
Chủ tịch Triệu cũng bùi ngùi.

“Cậu Trần vừa bước vào đại sảnh của ngân hàng chúng ta thì con chip của thẻ đen đã được hệ thống ngân hàng tự động cảm ứng được tín hiệu, tôi nhận được mệnh lệnh cao nhất của trụ sở chính ngân hàng điều khiển từ xa ở trên tàu cao tốc nên mới trở về đây nhanh nhất bằng mọi giá”.

Hứa Giai như bừng tỉnh, nhìn về phía bóng lưng cao lớn đã bước lên xe, giống như bỏ lỡ một thời khắc vô cùng quan trọng.

“Chả trách…anh ấy lại thờ ơ với số tiền lớn như thế, xem ra là cô Tiêu trèo cao rồi”.

Chủ tịch Triệu đứng bên cạnh nặng nề gật đầu.


Lúc này, tại khu trung tâm thành phố Phù Dung, trong một biệt thự kiểu nhà vườn yên tĩnh.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài nhà họ Phó đều đang ở trong trạng thái bất an tột độ.


Những bảo vệ, giúp việc, quản gia trực ca thường ngày đều mang theo vẻ khó chịu trên mặt.

Lý do vô cùng đơn giản.

Gia chủ Phó Vân Đào nhà họ Phó đang phát điên ở giữa phòng.

Gặp ai là mắng người đó, rõ ràng giống như một con chó điên đang cáu bẩn.

Tất cả mọi người đều cố gắng tránh xa ông ta một chút, thế nhưng vẫn có những người không còn cách nào và buộc phải trở thành nơi trút giận.

Ví dụ như đại quản gia nhà họ Phó – Phó Cường.

Theo lý mà nói, Phó Cường là em họ của Phó Vân Đào, rất được tín nhiệm, ở nhà họ Phó đã nhiều năm, chia ngọt sẻ bùi, Phó Vân Đào rất xem trọng hắn, quan hệ của hai người vốn dĩ rất tốt.

Thế nhưng bây giờ, Phó Cường cũng coi như hiểu ra.

Phó Vân Đào căn bản không hề coi mình là em họ, chỉ coi mình là một con chó để sai bảo mà thôi.

“Phó Cường! Cái thằng ngu nhà mày! Bảo mày cho người đi giết Trần Thái Nhật mà mày làm ăn cái kiểu gì thế hả?”
Phó Vân Đào bừng bừng lửa giận, hai mắt đỏ ngầu, chỉ muốn nhét Phó Cường vào một cái bô cho bõ tức.

“Hơn hai mươi người đều bị cậu ta đánh cho tàn phế ở bên ngoài trạm xe lửa! Tao cho mày sáu triệu tệ để mày tìm cái đám não tàn vô dụng này về à? Mày khiến thể diện nhà họ Phó đều mất hết cả rồi!”
Phó Cường nơm nớp lo sợ, mồ hôi đầm đìa, nhất thời không dám tiếp lời.

Bình hoa cổ, bàn ghế gỗ lim,… xung quanh có gì đập được là Phó Vân Đào đều đập hết cả, sau đó ông ta rút ra một điếu xì gà từ trong túi.

Bấm cái bật lửa đắt tiền vài lần liền, nhưng vì tay run nên không thể châm được lửa.

“Cạch!”, Phó Vân Đào ném cái bật lửa xuống đất, lại dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi:
“Rất có thể Trần Thái Nhật đang đến đây rồi, bây giờ trong biệt thự chỉ có mười mấy bảo vệ, căn bản không ngăn nổi cậu ta, tao bảo mày gọi hết người của công ty Đình An tới đây mà sao bây giờ vẫn chưa đến?”
Phó Cường cũng mờ mịt, rút điện thoại ra.

“Gia chủ, tôi gọi cho Lưu đầu trọc hai mươi mấy cuộc điện thoại rồi mà chẳng có ai nhấc máy cả! Ông yên tâm, tôi đã cho người qua đó gọi, bọn họ nhất định đang trên đường tới đây!”
Nghe thấy câu này, gương mặt của Phó Vân Đào mới hoà hoãn được một chút.

Nguyên nhân lớn khiến cho nhà họ Phó có thể hoành hành ngang ngược ở thành phố Phù Dung là bởi có một đám thuộc hạ làm côn đồ dám đánh, dám liều mạng.

Trong số đó có không ít người là võ sĩ!
Số cao thủ một đánh năm, một đấu mười cũng không hề ít.

Với Phó Vân Đào mà nói, Trần Thái Nhật quả thực cũng khá là lợi hại.


Thế nhưng dưới chiến thuật đám đông, công ty Đình An có đến hơn hai trăm kẻ biết đánh đấm, đấu với một mình Trần Thái Nhật, thậm chí lấy luôn mạng anh cũng là chuyện rất bình thường.

Phó Vân Đào không ngừng tự an ủi bản thân, Phó Cường đứng bên cạnh cũng vừa cười nịnh bợ vừa nói:
“Kiến đông ắt cắn chết voi, Trần Thái Nhật này đấu không lại mấy sát thủ kia đâu, nhiều người như vậy bao vây xung quanh, cho dù chen nhau xông lên, mỗi người chém một nhát thì tên này sẽ chết trong tay nhà họ Phó chúng ta thôi!”
Mắt Phó Vân Đào sáng rực, gật đầu lia lịa, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn.

“Mày nói cũng có lý, Trần Thái Nhật, ha ha, tốt nhất mày đừng rơi vào tay tao, mối nhục lần trước phải chịu đựng tao nhất định sẽ bắt mày trả lại gấp mười lần!”
Phó Cường thấy ông chủ đã dừng việc mắng chửi thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục trò nịnh hót.

“Đương nhiên rồi, gia chủ thống lĩnh cả một tỉnh, cao thủ dưới trướng cũng trên cả trăm, đối phó với một thằng oắt con nhà họ Thẩm bé tí ở tỉnh thành không phải là quá đơn giản hay sao! Đến lúc đó chúng ta sẽ trói hắn lại rồi hành hạ hắn một trận ra trò!”
Nghe thấy những lời này, Phó Vân Đào cũng bắt đầu lâng lâng, trong đầu tưởng tượng đến khung cảnh mình dẫn hơn hai trăm thuộc hạ hành hạ Trần Thái Nhật mà sướng tới mức nghiến răng nghiến lợi.

“Trần Thái Nhật, tao nhất định phải thiến mày, sau đó cắt thịt trên người mày ra thành từng mảnh! Còn cả con đàn bà của mày, sau khi mày chết tao cũng sẽ không bỏ qua, như thế mới thú vị, ha ha ha!”
Đúng lúc này, đột nhiên một thanh niên tóc đầu đinh mặc vest hớt ha hớt hải chạy vào.

“Anh Cường! Anh Cường! Không ổn rồi!”
Phó Cường biến sắc, nhìn người vừa đến với vẻ hoài nghi.

“A Binh? Không phải tôi sai cậu đến công ty Đình An gọi người à? Sao lại chỉ có một mình cậu trở về vậy?”
Người báo tin bày ra vẻ mặt hoảng hốt, chỉ ra bên ngoài cửa.

“Bên phía Đình An...!Lưu đầu trọc bị đánh bại liệt, toàn bộ hơn hai trăm cao thủ của công ty bây giờ đều bị trọng thương, bệnh viện cũng không còn chỗ chứa nữa rồi!”
“Cái gì?”, Phó Vân Đào đẩy Phó Cường sang một bên, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Nói đi, là ai làm! Là tên khốn chán sống nào dám đến công ty bảo vệ của nhà họ Phó làm loạn?”
Người báo tin thở ra một hơi, vẫn chưa kịp đáp lời.

Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói từ xa dần tiến lại gần, vô cùng rõ ràng.

“Phó Vân Đào, không cần kêu la nữa, đàn em của ông là do tôi đánh đấy”.

- -------------------