Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 151: Chấp Niệm Của Cao Thủ Hạng Chín






Lúc này, tâm trạng của Đông Phương Bạch – đại tông sư ám khí, cao thủ tuyệt thế xếp thứ mười của hạng chín phức tạp lạ thường.

Lão là một người rất có dã tâm, cũng vô cùng cố chấp với võ thuật.

Vốn dĩ cho rằng, dựa vào chiêu tất sát ẩn giấu nhiều năm của mình, có thể có được thành tích khiến người khác kinh ngạc, cướp được Trấn Quốc Khí.

Không ngờ được, núi này cao còn có núi cao hơn, người tài giỏi có người giỏi hơn.

Lão còn chưa kịp giao đấu với người cùng thực lực hạng chín thì đã bại dưới tay một tên Trần Thái Nhật không chút tiếng tăm.

Sự đau đớn, tuyệt vọng, không cam chịu trong lòng dâng lên, hóa thành một dấu chấm hỏi.

“Bên trong Trấn Quốc Khí, thật sự có công pháp cấp Thần sao?”
Đông Phương Bạch vừa hỏi, tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngay cả Thiết Chân đứng bên cạnh cũng chấn động toàn thân.

Mục đích bọn họ đến lần này là thông qua quyết đấu, lấy được quyền sở hữu Trấn Quốc Khí.

Nhưng võ sĩ cũng không có hứng thú với các loại đồ cổ văn vật lắm, thứ họ thèm muốn vẫn là công pháp cấp Thần trong lời đồn.


Bây giờ Trần Thái Nhật là chủ nhân của Vân Hạc Phương Hồ, trong mắt của mọi người, chắc chắn anh đã biết được đáp án.

Trong ánh nhìn chăm chú của đám người, Trần Thái Nhật im lặng một giây, sau đó nở nụ cười nhạt.

“Có”.

.

Chuyên trang đọc truyện ( TRÙMTRU YỆN.

n et )
Soạt!
Tất cả mọi người ở đây đều run rẩy, ngay cả mấy người Không Huyền phương trượng, Khúc Lan Phi cũng đầy kinh ngạc.

Trần Thái Nhật đích thân lên tiếng, bên trong Trấn Quốc Khí có công pháp cấp Thần!
Thiết Chân đã kích động đến mức cơ thịt trên mặt rung rung, đôi mắt đã sắp đỏ ngầu, dưới chân không tự chủ mà dùng lực, đột nhiên giẫm nền đất rạn nứt.

Võ sĩ cấp cao như Không Huyền phương trượng, Khúc Lan Phi, không ai là không nén được kích động trong lòng.

Đối với võ sĩ cấp cao, đặc biệt là hạng chín mà nói, muốn đột phá gông cùm xiềng xích của đẳng cấp này, quả thật là còn khó hơn lên trời.

Võ sĩ không ai cam chịu làm một người bình thường, nếu không cũng sẽ không lựa chọn luyện võ – con đường tu hành bể khổ vô tận này.

Có tiến bộ, năng lực tăng lên, cảm giác phấn khởi và thành tựu đó dĩ nhiên là tốt.

Tương ứng với đó, cảm giác ngột ngạt khi bị kẹt ở một đẳng cấp nào đó, suốt đời không thể tăng thứ hạng thì càng khó chịu đựng hơn.

Đây giống như một game mạng thiết kế có thiếu sót vậy.

Cấp cuối là một trăm, lúc từ cấp một đến cấp chín mươi đều thuận buồm xuôi gió, tăng cấp nhanh chóng.

Từ cấp chín mươi đến cấp chín mươi lăm bắt đầu trở nên khó khăn, nhưng thông qua cố gắng vẫn có thể đạt được mục tiêu.

Nhưng bắt đầu từ cấp chín mươi lăm, độ khó ngày càng biến thái, rất nhiều người tốn bao nhiêu thời gian, tiền bạc, cuối cùng ròng rã mười năm sau, cuối cùng cũng tăng đến cấp chín mươi chín đỉnh cao, còn thiếu 1% kinh nghiệm thì đạt đến đủ cấp.

Nhưng bị kẹt lại rồi!
Đã bỏ ra nhiều như vậy, mắt thấy sắp nhìn thấy được ánh sáng rạng đông cuối đường hầm lại đột nhiên phát hiện có kênh rạch nhỏ dù làm thế nào cũng không nhảy qua được.

Hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ép chết người này có thể giày vò người khác đến mức phát điên trong lòng, thậm chí vì chuyện này mà đại khai sát giới!
Võ sĩ hạng chín có không ít người đều là nửa đường xuất gia, cũng không phải bọn họ bằng lòng xuất gia tu hành, mà là chỉ mong có thể thông qua việc gửi gắm tinh thần nào đó, để giải quyết loại giày vò vận mệnh không thể chịu nổi kia.


Tình hình của võ sĩ hạng chín cơ bản chính là như vậy.

Một vài cao thủ cấp tông sư, trải qua nhiều năm cố gắng, tuổi tác cũng hơi cao, thật ra trên tâm lý đã từ bỏ, chỉ đợi hai tay buông xuôi, không cầu không mong.

Điển hình ví dụ kiểu người như Không Huyền phương trượng và Hồng Đỉnh Kim Phật - Ba Ngạn Na.

Còn lại thì không dễ dàng buông tay như vậy.

Thiết Chân, Đông Phương Bạch, Cừu Kiêu đều là cao thủ tuyệt thế hạng chín thành danh đã lâu, nhưng vừa nghe đến tin tức Trấn Quốc Khí xuất thế, cho dù mơ hồ mờ mịt, cũng nhất định phải đến xem thực hư thế nào.

Thậm chí, để đạt được công pháp cấp Thần mà họ sẵn sàng mạo hiểm tính mạng ra tay đánh nhau với Không Huyền phương trượng – người đứng đầu trong hạng chín.

Tất cả đều là bị ép mà ra.

Trái lại, không thể nhìn ra biểu cảm của người thần bí đeo mặt nạ, hắn đứng bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe, không biết là để ý, hay là không để ý.

Các võ sĩ trẻ khác đều mang vẻ mặt đầy phấn khích, bàn tán sôi nổi.

Trong mắt Trần Thái Nhật chợt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, lặng lẽ quan sát người thần bí đeo mặt nạ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.

Trong truyền thuyết, công pháp tuyệt thế có thể đột phá hạng chín, chưa ai từng thấy, cũng chưa từng nghe nói đến, dấu vết duy nhất công khai chính là Trấn Quốc Khí này.

Đông Phương Bạch nghe giải thích của Trần Thái Nhật, khóe miệng nở nụ cười bừng tỉnh, đột nhiên biểu cảm thả lỏng ra.

“Ha ha, thì ra trên thế giới này, quả nhiên có công pháp đột phá đến cảnh giới cấp Minh, tôi đã nói mà, bảng chiến lực Cửu Châu sẽ không xếp bừa đâu”.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Đông Phương Bạch.

Lão đã có được câu trả lời mà lão muốn, chỉ xem lão có chịu thực hiện lời hứa, nhượng bộ Trần Thái Nhật hay không thôi.

Xung quanh im lặng một giây.

Đột nhiên, bỗng mọi người cảm giác được bên tai có một luồng gió lớn gào thét qua.

Không Huyền phương trượng phản ứng đầu tiên, đột nhiên quay đầu, hét lớn một tiếng.

“Thiết Chân! Cậu dám?”
Đúng vào lúc mọi người phân tán sự chú ý, Thiết Chân vốn đứng ở vị trí nghiêng phía sau mọi người, trong nháy mắt liền ra tay điên cuồng.

Mục tiêu nhằm thẳng vào Trần Thái Nhật!
Hai nắm đấm thép kích thước như thùng nước, lóe lên ánh sáng đỏ rực, tản ra hơi nóng thiêu đốt con người, với khí thế dời núi lấp biển, đè nén không khí lăn tăn nứt toác, trong cái chớp mắt đã ầm đến trước mặt Trần Thái Nhật!

Vẫn chưa xong, dưới chân Trần Thái Nhật đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Bóng dáng như vũng bùn, đột nhiên gồ lên, một bóng người tạo hình trong chớp mắt, tay cầm một cán dao sắc bén lóe lên ánh sáng màu xanh, nhằm thẳng về phía chỗ hiểm phần bụng của Trần Thái Nhật, khoảng cách không đến một tấc!
Tóc Trần Thái Nhật tung bay theo gió, vội vàng nhảy lên phía trước tránh né hai cú đánh hiểm đến bất ngờ này.

Nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng, thứ chờ ở trước mặt là con đường tối tăm hoàng tuyền, nối thẳng với địa ngục!
Đông Phương Bạch đột nhiên nhảy lên từ dưới đất, hai mắt đỏ ngầu, mặt đầy dữ tợn, mở to miệng, từ ngoài nhìn vào, trong miệng là những đốm ánh bạc.

Phù phù!
Vô số phi châm từ trong miệng Đông Phương Bạch bắn ra, trúng Trần Thái Nhật trong gang tấc.

Trần Thái Nhật bất ngờ không kịp đề phòng, bị phi châm bắn trúng cổ, cơ thể chợt ngửa ra sau, không rõ sống chết.

Đúng lúc này, hai nắm đấm như lửa bùng cháy của Thiết Chân, đánh mạnh lên người Trần Thái Nhật.

Bịch!
Một tiếng vang đinh tai nhức óc.

Sóng xung kích theo ngọn lửa bùng nổ vang lớn chợt xuất hiện trong không trung, hất bay toàn bộ võ sĩ xung quanh ra ngoài.

Đám cao thủ Không Huyền, Khúc Lan Phi còn đỡ, dùng kỹ thuật định thân giữ vững thân hình.

Một vài võ sĩ khá thấp kém đã bị sóng xung kích nóng rực lật úp, trên mặt đều là vết thương, giống như bị lửa thiêu phỏng, kêu thảm thiết không thôi.

Người đàn ông mặt nạ thần bí đứng trên mặt đất, lại càng không chút lơ là, chờ đúng thời cơ ném ra con dao găm có chứa kịch độc.

Phập!
Một âm thanh lưỡi dao sắc bén đâm trúng cơ thể máu thịt.

Bỗng nhiên, người đàn ông đeo mặt nạ thốt lên tiếng kêu như âm thanh hỗn loạn.

“Trần Thái Nhật đã chết, đừng làm lỡ thời gian, cướp Trấn Quốc Khí quan trọng hơn!”
- -------------------