Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 120: Ông Chủ Rất Thơm






Khoảng cách của thành phố An Thành đến Hàng Thành tỉnh Lâm Giang khá xa.



Bởi vì số người rất đông nên không cách nào thuê máy bay chuyên dụng để qua đó.



Bên phía thành phố Minh Dương, Dương Hồng gửi tin tức đến, Không Huyền phương trượng dẫn theo các hòa thượng của Đại Lâm Tự và người nhà họ Dương cùng nhau xuất phát.



Trần Thái Nhật xuất phát từ phía thành phố An Thành, dẫn theo người thuê hai toa tàu siêu tốc hạng hai.



Chia quân ra hai đường, chạy đến tụ họp ở Hàng Thành một ngày trước buổi giám định bảo vật.



Sau khi đoàn người ở thành phố An Thành sắp xếp chỗ ngồi ở toa tàu đâu vào đấy, Trần Thái Nhật đuổi thẳng tên thích gây chuyện Hà Cuồng đến chỗ ngồi hạng hai.



Mắt không thấy tâm sẽ không phiền, bản thân Trần Thái Nhật dẫn theo hai cô gái Tề Vũ và Genko, đến toa hạng thương gia nghỉ ngơi.



Trên đường đi khoảng hơn bốn tiếng, không tính là dài cũng không được coi là ngắn.



Mọi người ngồi đâu vào đấy, tàu điện siêu tốc khởi động.



Lúc đám người Trần Thái Nhật đi đến toa hạng thương gia, người trong toa không nhiều lắm.




Toa hạng thương gia đạt tiêu chuẩn với ghế mát xa sofa đẳng cấp hàng không, điều chỉnh một trăm tám mươi độ, ngồi xuống vô cùng thoải mái.



Cả toa tàu, từ đầu đến cuối tổng cộng chỉ có hai mươi bốn chỗ ngồi, khoảng cách rất lớn, một hàng ba chỗ, ghế cửa sổ riêng và ghế cửa đôi.



Trần Thái Nhật ngồi bên cạnh ghế cửa đổ riêng, nâng một ly hồng trà tự mang theo.



Tề Vũ ngồi phía sau, trong tay cầm túi nilon, bên trong toàn bộ đều là đồ ăn vặt.



Nào là đùi gà túi chân không, cơm cháy, kẹo dẻo, gà chay vịt chay, chuối chiên, sữa bò, sữa chua tất cả đều có đủ.



Genko đứng bên cạnh Trần Thái Nhật, bưng ấm trà làm công việc phục vụ, nhìn một đống đồ trước mặt Tề Vũ, không nhịn được mà bật cười.



“Tiểu Vũ cô làm gì thế, đi đường chỉ có bốn tiếng mà cô ăn nhiều như vậy à?”

Tề Vũ nhấm nháp đậu phộng, nằm trên ghế mát xa, đôi chân thon dài trong đôi vớ thun màu đen chồng lên nhau, ngón chân vểnh lên, trên gương mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.



“Hết cách rồi, mỗi tối tôi đều phải luyện tập trong phòng, thể lực tiêu hao quá lớn, một tiếng đồng hồ không ăn gì là đói chết”.



Trần Thái Nhật ngồi phía trước, nhấp một ngụm trà, kể cho Genko về chuyện thú vị của Tề Vũ.



“Thể chất và công pháp của Tề Vũ rất đặc biệt, vô cùng nhạy cảm với thức ăn, dược liệu và thuốc bổ có đẳng cấp năng lượng cao”.



“Chắc chắn cô không ngờ, cô ấy hạng ba đánh bại thực lực hạng bốn, cách đột phá thứ hạng chính là ăn một trăm cây nhân sâm già ngàn năm”.



Genko sững sờ kinh ngạc.



“Đây…Thật sự là cách thăng cấp đơn giản thô bạo, ngoại trừ tiền phí thì hình như cũng không có khuyết điểm gì”.



Tề Vũ ngồi phía sau, trên gương mặt xinh đẹp như hoa tươi, lộ ra nụ cười thần bí.



“Genko, cô đoán xem, thứ tôi ăn có hiệu quả nhất, có thể nâng cao thực lực nhất là gì?”

Mặt Genko cũng đầy tò mò, hứng thú tràn trề.



“Tuyết liên ngàn năm?”

“Không đúng”.



“Linh chi tiên thảo?”

“Cũng không đúng”.



“Đông trùng hạ thảo thượng hạng?”

Nói liên tục mấy cái, Tề Vũ đều lắc đầu, sau đó trong đôi mắt cô mang theo vẻ mơ mộng, liếc nhìn Trần Thái Nhật đang ngồi phía trước uống trà.




“Tôi nói cô biết nhé, tôi từng nếm thử thứ có thể nâng cao thực lực nhất, là huyết tương của ông chủ”.



“Cái gì?”

Genko hoàn toàn không ngờ đến câu trả lời này, mang theo ánh mắt và vẻ mặt khó tin nhìn sang Trần Thái Nhật.



Trong mắt Tề Vũ đầy ẩn ý, quyến rũ liếm môi một cái, mỉm cười giải thích.



“Năm đó lúc chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, có một lần, tôi đột nhiên vì luyện công mà bị tẩu hỏa nhập ma, lúc đó ông chủ là đội trưởng, lúc nguy hiểm nhất đã rút khoảng một mililit huyết tương cho tôi uống”.



“Sau đó thì sao?”

“Tôi lập tức dồn đan điền về vị trí cũ, chân khí ngưng tụ chứ sao! Toàn thân vô cùng thoải mái, hơn nữa lúc đó tôi mới vừa đạt hạng bốn, với chút huyết tương này, vậy mà khiến tôi tăng đến thực lực hạng bốn đỉnh cao!”

Genko nuốt nước bọt, không tự chủ được mà hỏi Trần Thái Nhật.



“Chủ nhân, trước đây anh từng làm hòa thượng à, có phải là họ Đường, có phải từng cưỡi bạch mã đi Tây Thiên lấy kinh không?”.

Truyện Sủng

Trần Thái Nhật cạn lời: “Tình hình lúc đó khẩn cấp, lúc đó bên cạnh không mang theo đan dược, tôi cũng chỉ đành dùng cách này cứu cô ấy thôi”.



Đột nhiên Tề Vũ ngồi bật dậy, giơ hai tay qua, từ phía sau ôm lấy vai Trần Thái Nhật, trong ánh mắt mang theo nụ cười.



“Từ đó về sau, tôi cứ cảm thấy trên người ông chủ rất thơm, đi cùng ông chủ đều không nhịn được mà muốn ngửi, thế gian không có chuyện gì hạnh phúc hơn”.



Tề Vũ là vệ sĩ theo mình lâu nhất, Trần Thái Nhật luôn rất cưng chiều cô, giữa hai người không có ngăn cách giữa cấp trên cấp dưới, chỉ có tình cảm bạn bè sâu đậm và tình chiến hữu sau khi trải qua những cuộc tàn sát sinh tử.

Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.



Genko cảm nhận được tình cảm ỷ lại đơn thuần kia của Tề Vũ dành cho Trần Thái Nhật, cô ấy cảm động lây, lộ ra nụ cười hiểu ý.



Một lát sau, cô ấy lại nghĩ đến một chuyện, trêu ghẹo nói.



“Vậy cô dứt khoát mỗi ngày cắn chủ nhân một cái, nói không chừng có thể một mạch đột phá thẳng đến hạng chín đấy? Còn ăn mấy cái đồ ăn vặt này làm gì?”

Nói đến đây, cái miệng nhỏ của Tề Vũ lập tức chu lên, mặt đầy vẻ tiếc nuối.



“Cô tưởng tôi không muốn à? Da của ông chủ, căn bản cắn không đứt!”

Genko nhìn Trần Thái Nhật ngồi trước mặt, bình tĩnh uống trà, như đang suy nghĩ gì đó, rồi gật đầu.



Lúc ba người đang nói chuyện, đột nhiên từ cửa toa tàu có một đôi nam nữ mặc áo khoác da chồn, đeo kính đen đi vào.



Tuổi tác đều hơn ba mươi tuổi, trông vẫn hăng hái, có hai vệ sĩ đi theo phía sau.




Bốn người đi đường hiên ngang, mặt đầy kiêu ngạo, đi đến ghế thương gia phía sau bên trái Trần Thái Nhật.



Người phụ nữ tháo kính xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, khóe mắt nhếch lên, trong đôi mắt mang theo vẻ ác liệt, trông có vẻ là người phụ nữ mạnh mẽ.



Mặt người đàn ông đầy vẻ lạnh lùng, mắt to tròn mày rậm, tay đeo đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng, đeo thắt lưng vàng óng, đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn hoàn cảnh trong toa, lắc đầu, chậc lưỡi nói.



“Suy cho cùng tàu điện cao tốc này cũng là thứ bình dân, vẫn không thể nào so với máy bay riêng của nhà chúng ta, vật dụng tầm thường, cũng không có quầy bar riêng, không có phòng tắm vòi sen, ngay cả tivi vệ tinh cũng không có”.



Vợ hắn hừ nhẹ một tiếng, rồi nhíu mày.



“Ai bảo đi đến chỗ không có sân dừng máy bay riêng chứ, nhẫn nhịn đi, mấy tiếng là tới rồi, anh xem trong toa hạng thương gia cũng không có mấy người, ai nấy ăn mặc đều rất bình thường, cũng chỉ là đẳng cấp hàng vỉa hè”.



Người đàn ông dường như nghe theo lời vợ mình, vội vàng hùa theo.



“Đương nhiên rồi, nói không chừng đều là tiền tích lũy cả một năm, mới có thể ngồi toa hạng thương gia một lần, anh nghe nói loại người nhịn ăn nhịn xài này rất nhiều, thật là tội nghiệp”.



Mặc người phụ nữ lộ ra vẻ khinh thường, liếc nhìn về phía trước, mở miệng bùi ngùi nói.



“Làm người nên tự biết mình, có những người phụ nữ, ngay cả đồ ăn của tàu điện cao tốc cũng không ăn nỗi, còn phải mang theo đồ ăn vặt lên tàu, thật là bủn xỉn đến đáng thương”.



Tề Vũ đang nhét bỏng ngô vào miệng, hoàn toàn không nghe thấy.



Người phụ nữ coi thường lắc đầu, sau khi ngồi xuống, cô ta quay đầu gọi người đàn ông lông mày rậm.



“Này, anh đi gọi đầu bếp trên tàu làm cho em chút đồ ăn, bốn món ăn một món canh là được, đừng cay, khẩu vị món Sơn Đông, đừng để người ta làm không công, thưởng hào phóng chút”.



Người đàn ông lông mày rậm trả lời một tiếng, đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt sáng lên, nhìn sang Genko đừng bên cạnh Trần Thái Nhật.



“Này, phục, phục vụ kia! Chính là cái người đứng cầm ấm trà đấy! Đừng ngớ ra nữa, nói cô đấy, đi gọi đầu bếp trưởng toa bếp của các người qua đây, tiện thể bóp vai cho vợ tôi”.



- -------------------


.