Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 106: Cuối cùng cũng có được nụ hôn của người đẹp






Mọi người bỗng trố mắt nhìn.

Người đàn ông đeo khuyên tai cũng hét lên.

“Không thể nào, chắc chắn là trùng hợp thôi!”

Vân Sở Sở ở một bên vui mừng vừa hét vừa nhảy cẫng lên.

“Ha ha ha! Chú giỏi quá, mình đã có được bộ đồ ngủ vịt Donald rồi!”

Trần Thái Nhật khẽ cười nói với nhân viên bên cạnh.

“Đừng ngây ra đó nữa, lấy phần thưởng cho tôi đi”.

Nhân viên không khỏi nuốt nước bọt, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ cuộc đời, không dám nói gì nhiều chỉ lặng lẽ đi đến nơi trưng bày phần thưởng để bộ đồ ngủ trẻ em vịt Donald xinh xắn.

Nhận lấy phần thưởng, Trần Thái Nhật bèn đưa cho Vân Sở Sở.

Cô bé vui vẻ nhoẻn miệng cười.

“Chú cố lên nhé! Kiên trì cố gắng!”

Bây giờ vẻ mặt người đàn ông đeo khuyên tai vô cùng phức tạp. Được cô bạn gái an ủi, hắn vỗ ngực mình, không ngừng nhắc nhở bản thân.

“Trùng hợp, mẹ nó chắc chắn là trùng hợp. Dù sao cũng là giải ba, quay trúng cũng chẳng lạ, không kỳ lạ…”

Đồng thời hắn cũng hướng mắt nhìn chằm chằm vào động tác kế tiếp của Trần Thái Nhật.


Trần Thái Nhật vẫn rất bình tĩnh, cảm giác bình thường như đang mua thức ăn ở siêu thị.

Anh lại giơ tay ra cầm cạnh bàn xoay.

Lần này bất kể là du khách xếp hàng ở phía sau hay nhân viên khu vui chơi đều không còn ý chế giễu như lúc nãy nữa, mặt ai cũng vô cùng chăm chú.

Trần Thái Nhật nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đeo khuyên tai, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Đừng căng thẳng quá, dù lần này có quay trúng nữa thì anh cũng không cần quỳ đâu, thoải mái đi”.

Dứt lời tay anh hơi dùng sức.

Kim quay lại xoay, tốc độ xoay lần này nhanh hơn. Mọi người hoa cả mắt, ai cũng muốn có thể bay lên để nhìn bàn xoay với khoảng cách gần nhất.

Trong tiếng tự an ủi của người đàn ông đó và trong ánh mắt chờ đợi đầy phấn khởi của Vân Sở Sở.

Bàn xoay dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.

Rầm!

Đám đông lập tức bùng nổ!

“Vãi chưởng! Trúng thật kìa!”

“Cũng không phải xổ số, bàn xoay này còn có thể chỉ đâu trúng đó à? Này cũng ảo quá, làm ảo thuật sao?”

“Tôi luôn muốn có gói quà Toy Story đó! A, khóc chết mất, tại sao người trúng không phải tôi chứ!”

“Nếu bàn tay này mà đi mua vé số chắc cũng phải trúng được năm triệu tệ đấy!”

“Tôi không dám tin vào mắt mình luôn rồi! Diện tích ô giải thưởng lớn đến mức nào chứ!”

Người chơi xếp hàng phía sau, người đến hóng chuyện, thậm chí còn có người ở những khu khác nghe phong phanh chạy đến, mặt ai cũng đều tỏ vẻ kích động như thể họ mới là người trúng thưởng.

Vân Sở Sở vui như được đón Tết, ôm lấy chân Trần Thái Nhật bật cười.

Ngay cả Vân Vũ Phi cũng tỏ ra khá bất ngờ, ánh mắt không tự chủ được dần rực lửa.

Trúng liên tiếp tận hai giải.

Vậy lần tiếp theo…

Lúc này cảm xúc của người đàn ông đeo khuyên tai không ổn lắm, hai tay cứ vừa kéo vừa giật tóc mình.

“Gạt người, đều gạt người cả! Tôi không tin. Tại sao tôi trúng móc khóa, còn đến lượt anh ta thì có thể quay trúng phần thưởng lớn! Tôi không tin!”

Lúc này lời bàn tán lúc nãy đã lặng lẽ thay đổi.

Vốn dĩ mọi người khinh thường, không hề để tâm đến lời nói trúng giải của Trần Thái Nhật.

Nhưng bây giờ mắt ai cũng lóe lên chút căng thẳng.

Tên này sẽ không trúng luôn cái giải đặc biệt kia chứ?

Không ít người lại liếc nhìn tên giải thưởng trên cùng trên bàn xoay.

Mặt người đàn ông đeo khuyên tai đỏ bừng, ướt đẫm mồ hôi, một lát ngước lên nhìn trời, lát thì trợn mắt nhìn Trần Thái Nhật hét lên.


“Ông trời tuyệt đối sẽ không để anh quay trúng ba lần liên tiếp đâu! Người thắng cuối cùng nhất định sẽ là tôi!”

Trần Thái Nhật bình tĩnh nói.

“Nếu tôi nói cho anh biết hai giải trước đều là may mắn thì anh có tin không?”

Người đàn ông đeo khuyên tai sửng sốt, vẻ mặt mơ màng.

Trần Thái Nhật nở nụ cười vô hại quay đầu lại nói với Vân Vũ Phi.

“Tôi đã từng nói rồi, cô chính là nữ chủ nhân được định sẵn của đôi giày pha lê đại diện cho sự cao quý và lãng mạn này”.

Dứt lời anh giơ tay ra kéo bàn quay may mắn đó lần thứ ba!

Tim tất cả mọi người đều như bị treo lên đến cổ họng.

Sau một loạt các vòng xoay, tốc độ bàn xoay nhanh chóng dần chậm lại.

Ánh mắt mọi người dính chặt vào ô giải đặc biệt nhỏ xíu đó, cây kim xoay qua xoay lại, có người nhìn chăm chú quá mà choáng đầu đứng không vững.

Duy chỉ có Trần Thái Nhật vẫn giữ phong thái dửng dưng.

Dường như dù kết quả có như nào, anh cũng chẳng quan tâm.

Vòng xoay dần chậm lại, cuối cùng cây kim xoay đến gần ô giải năm bên cạnh - giải đặc biệt.

Kim vẫn chưa dừng lại!

Lúc này dường như chỉ cần một ngọn gió thoảng qua cũng có thể thay đổi kết quả cuối cùng.

Hai giây sau, bàn xoay ngừng hẳn.

Mọi người gần như không kịp phản ứng.

Vân Sở Sở ngờ vực hỏi: “Ơ? Sao lại không thấy ô giải đặc biệt nữa rồi?”

Nhân viên phản ứng lại với tốc độ nhanh nhất.

“Cây kim! Ô giải đặc biệt quá nhỏ nên cây kim trùng lên ô giải đặc biệt luôn rồi!”

Hai giây sau.

Đám đông bỗng chốc nhốn nháo!

“Trúng rồi! Thế mà trúng thật kìa!”

“Kỳ tích!”

“Thế mà có thể trúng giải đặc biệt thật. Đây là muốn nghịch thiên à?”

“Vận may kỳ tích xuất hiện!”

“Tôi muốn chụp ảnh chung để xin vía!”

“Tôi cũng thế!”

Mặt ai cũng tỏ ra không thể tin được.


Bất kể là người lớn hay trẻ con, ánh mắt họ nhìn về phía Trần Thái Nhật đều như nhau.

Ngưỡng mộ!

Thậm chí là đố kị!

Bây giờ mọi người mới biết Trần Thái Nhật không phải nói khoác, thậm chí không phải giả vờ giả vịt mà là đang tiên tri!

Lời nói của anh như có ma thuật.

Nói ra thì nhất định sẽ thành hiện thực.

Lúc này nhân viên cũng nhìn Trần Thái Nhật như đang nhìn Hoàng Đế!

Run lẩy bẩy đưa đôi giày pha lê cô bé lọ lem chính hãng đó.

Đây chính là sự khởi nguồn lãng mạn của một trăm triệu cô gái.

Trần Thái Nhật nhận lấy đôi giày rồi đưa cho Vân Vũ Phi.

Lúc này, các cặp tình nhân và các bạn trẻ xung quanh đều trở nên căng thẳng.

Thậm chí có vài cô gái khá nhạy cảm lặng lẽ rơi nước mắt.

“Lãng mạn quá, đây mới là câu chuyện hoàng tử và công chúa trong truyền thuyết”.

“Lực sát thương của cái này quá lớn rồi!”

Trần Thái Nhật cầm đôi giày pha lê tiến đến gần, hơi thở của Vân Vũ Phi cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.

Những người vây xem đã tạo ra một bầu không khí kỳ lạ.

Mặt Vân Vũ Phi nóng như đang sốt, đỏ ửng y hệt một quả táo chín.

Trần Thái Nhật đi đến trước mặt cô, hai tay cầm đôi giày pha lê chói mắt.

“Mặc dù đôi giày này rất bắt mắt nhưng nó lại không đẹp bằng một phần mười nghìn vẻ đẹp của cô, chỉ có cô mới xứng đáng có được đôi giày thuộc về công chúa này”.

Hơi thở mọi người như bị co thắt lại.

Vân Sở Sở đứng bên cạnh cũng ngơ ngác.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Vân Vũ Phi xinh đẹp động lòng người, đẹp như thần tiên bỗng lao vào lòng Trần Thái Nhật, chủ động hôn lên môi anh.