Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 94: Dương Kiến Nghiêm Xảy Ra Chuyện Rồi






"Ông nói cái gì?"
Vương Kim Siêng nói thế làm cho Ngô Phong sửng sốt.

"Tôi nói tôi còn chưa đồng ý đâu, Ngô Phong" Vương Kim Siêng lặp lại lần nữa.

Ngô Phong híp mắt, vẻ mặt khó chịu.

Vương Kim Siêng này lại dám gọi cả tên mình ra hả?
"Sao nào? Ông chê ít tiền hả? Năm nghìn tỷ đồng, không ít đâu, cá nhân tôi có thể cho ông thêm một nghìn tỷ" "Đây không phải vấn đề tiền bạc, chuyện của ông, tôi không giúp được" Vương Kim Siêng lắc đầu từ chối.

"Tại sao?"
"Tại sao? Ha ha, nơi này là Hải Kinh, không phải thành phố.

Ông nói bội ước là bội ước hả? Có phải tay ông duỗi hơi dài rồi không"
Ngôi Phong cau mày, ông ta không tin lý do thoái thác của Vương Kim Siêng, tôn chỉ khế ước chó má gì chứ, toàn là lừa trẻ con thôi.

"Vương Kim Siêng, cho tôi một lý do?"

"Ông không động được vào Lam Thần đâu, đừng nói là ông, cho dù có người nhà họ Ngô tới cũng không động vào được"
"Tại sao lại không động vào được, hậu trường có ai?" Ngô Phong hỏi.

"Ha ha, hậu trường chính là tôi" Vương Kim Siêng cười nhạt nói, ông ta không nói là Dương Kiến Nghiêm, bởi vì ông chủ từng nói, không cho phép để lộ thông tin của anh ra ngoài.

Thậm chí ngay cả chuyện của thương hội nước Chiêm, cũng là ông ta đại diện cho anh đi xử
Ngoài hôm tuyên bố đó ra, những người tham gia biết hội trưởng thương hội nước Chiêm là Dương Kiển Nghiêm ra, thì những người khác đều không biết, họ chỉ biết hội trưởng là một chàng trai trẻ thần bí, còn Vương Kim Siêng mới là người thay mặt hội trưởng ở thương hội.

Ông chủ quan khiêm tốn, chắc chắn ông ta sẽ không tùy tiện nói ra.

!"Ông ư?" Ngô Phong bật cười: "Cho dù có là ông thì sao nào, năm nghìn tỷ còn không đủ hả? Chưa đủ để vứt Lam Thần đi hả?"
"Tôi nói rồi, đây không phải vấn đề tiền bạc, nơi này là Hải Kinh, không phải thủ đi, tôi có thể nể mặt ông gặp mặt ông, đã đủ rồi"
"Vương Kim Siêng, cánh ông cứng cáp rồi nhỉ" Sắc mặt Ngô Phong u ám, trên gương mặt
tràn ngập không vui.

Một nhà giàu đến từ thành phố cấp thấp hơn, lại dám ngỗ ngược với mình, ông ta không tức mà được sao.

"Tôi mời ông ra, hay ông để tôi gọi bảo vệ?"
"Ha ha!" Ngô Phong tức giận bật cười: "Vương Kim Siêng, ông cứ đợi đấy, Hải Kinh này không chỉ có Vương Kim Siêng ông đâu"
"Ông tìm ai cũng thế thôi."
"Cứ chờ xem"
Ngô Phong đi ra thì tức lắm, ông ta ném vỡ cả điện thoại, một nhân vật bé nhỏ mà dám thách thức mình, không thể nhịn!
Nhưng giống như lời mà ông ta đã nói, Hải Kinh không chỉ có một Vương Kim Siêng, Hải Kinh còn có rất nhiều ông chủ.

Ông ta tìm Lâm Nhã của trang sức Vankey, lại hẹn gặp mặt Chu Phúc.

Những người này đều là ông chủ hàng đầu ở Hải Kinh, nhưng kỳ lạ là, khi bọn họ biết Ngô Phong muốn cho họ đối phó với Lam Thần, đều đều từ chối, mà lúc hỏi nguyên nhân thì họ đều nói, người chống lưng cho Lam Thần chính là bọn họ.

"Mẹ nó!"
Chạng vạng đi ra ngoài, Ngô Phong không nhịn được chửi ầm lên.

Mẹ nó chứ, sao người ở Hải Kinh đều giống như đã được thông báo trước vậy, lúc vừa nói là muốn đối phó với Lam Thần, nhất loạt từ chối.

Những người khác không chỉ là Chu Phúc Lâm Nhã, kể cả các ông chủ lớn cũng vậy.


Bởi vì Hải Kinh bây giờ, vững như thành đồng.

Tuy nói ở bên ngoài, Hải Kinh không có tên của Dương Kiến Nghiêm.

Nhưng sau lưng Dương Kiến Nghiêm chính là vua của Hải Kinh.

Nhưng Ngô Phong bị nghẹn, ông ta là một nhân vật lớn tới từ thành phố, đến Hải Kinh nhỏ bé này thả lời, bây giờ bước đi khó khăn, khó chịu như ăn phải cứt vậy.

"Đù mé!".

Ông ta mắng to mấy câu.

Sau đó ông ta nhờ bạn ở thành phố điều tra chuyện này.

Điều tra thì mới biết, thì ra khu vực Hoa Dương đã thành lập một thương hội nước Chiêm, mà Vương Kim Siêng chính là người đại diện hội trưởng của thương hội, nghe nói hội trưởng là một người trẻ tuổi thần bí, còn là anh em với chiến thần Côn Luân.

Giờ thì ông ta đã hiểu rồi.

Chẳng trách Vương Kim Siêng dám ngỗ ngược với mình, thì ra là tay sai của hội trưởng.

Đúng lúc này, điện thoại ông ta reo lên, Ngô Phong nhìn một cái, sắc mặt thay đổi, sau đó vẫn nhận điện thoại.

"Lão thái quân, tôi vẫn chưa đưa Hứa Khinh Tử về được, chúng tôi vẫn chưa về...!vâng vâng vâng, tôi là đồ vô dụng, tôi là đồ vô dụng...!tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ mang người về cho bà"
Cúp máy xong, đầu ông ta đầy mồ hôi lạnh.

Rất rõ ràng, trong điện thoại, vị lão thái quân nhà họ Ngô đã mắng ông ta tóe lửa.

"Còn hai ngày nữa, trong vòng hai ngày, tôi nhất định phải đưa Hứa Khinh Tử về!"
Ánh mắt ông ta u ám.

Lúc đầu ông ta tính thông qua thủ đoạn chèn ép kinh tế, chế phục Hứa Khinh Tử, cho cô biết thủ đoạn của nhà họ Ngô.

Nhưng cách này khó làm, hơn nữa ông ta cũng tính đi rồi, Vương Kim Siêng muốn bảo vệ Hứa Khinh Tử, mà hậu trường của Vương Kim Siêng nghe đâu là hội trưởng thần bí, người mà là anh em với Chiến Thần Côn Luân.

Bởi vì thương hội thành lập muộn, mà khu vực Hoa Dương cách đây khá ca, cho nên lúc tới ông ta không biết chuyện này, cho nên tính sai.


"Thể cứ dùng biện pháp mạnh đi!"
Lại nói ở một bên khách, sau khi Ngô Phong đi tìm Vương Kim Siêng, người sau lập tức liên lạc với Dương Kiển Nghiêm để báo chuyện này.

"Ông nói thế nào?" Dương Kiến Nghiêm không thấy bất ngờ về chuyện này.

"Tôi bảo ông ta cút rồi, đùa gì thế, muốn ra tay với công ty Lam Thần, làm gì tôi đồng ý chứ?" Vương Kim siêng tức giận nói: "Người thành phố thì giỏi lắm à? Nhưng mà nói này ông chủ, anh có muốn chọc vào người bên phía thành phố không?"
Lúc nói câu này, Vương Kim Siêng hít một ngụm khí lạnh.

Ông chủ này của mình trâu bò thì có trâu bò, chỉ là ngồi yên cũng có người đến gây sự.

"Không"
"Thế ông chủ, tôi có cần phải người theo dõi Ngô Phong không? Hình như ông ta còn đi tìm cô Lâm và ông Chu nữa" Vương Kim Siêng tiếp tục báo cáo.

"Ông ta tìm ai cũng vô dụng thôi." Dương Kiến Nghiêm bình thản nói, bây giờ hễ là các ông chủ ở Hải Kinh, có ai mà không biết anh chính là hội trưởng của thương hội chứ? Ai dám càn rõ với anh?
"Nói thì là nói vậy, nhưng mà ông chủ, dù sao thì nếu người của thành phố ra tay ngầm thì sao."
"Tôi tự có tính toán trong lòng."
Một ngày trôi qua.

Bình an vô sự.

Hứa Khinh Tử tan làm như ngày thường, cũng không xảy ra chuyện gì.

Cao Thúy Ngân và Cao Xuân Lan cũng thế.

Nhưng đến tối ngày thứ hai, Hứa Khinh Tử chưa tan làm đã đột ngột gọi điện tới.

"Dương Kiển Nghiêm...!xảy ra chuyện rồi." Giọng nói cô nghẹn ngào lo lắng, rõ ràng là đang khóc..