Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 90: Tổn Thất Một Người Bạn






Sau khi đẩy cửa ra, có hai người đàn ông đi vào. 
Một người tay cầm cái dây lưng hãng bảy con sói chính là bố anh ta.

Một người đàn ông còn lại, anh ta từng gặp, đó là tổng thư ký Tần, người mới nhận chức ở thành phố Z.

"Bố? Tổng thư ký Tần, sao hai người lại tới đây?" Phan Sơn Đông cực kỳ bất ngờ về sự xuất hiện của bố và tổng thư ký Tần. 
"Thằng súc sinh này, mày còn mặt mũi gọi tao là bố hả? Mày xem tạo có quật chết mày không!" 
Người đàn ông cầm dây lưng, nổi giận đùng đùng đi qua, không nói hai lời, điên cuồng quất vào tảng thịt trắng trên giường. 
"Bố? Bổ làm gì vậy?”  Phan Sơn Đông bị đau kêu oai oái, cho dù giết heo cũng không cần ác thế chứ? Đây là định quất chết thì thôi hả.

"Còn dám trốn hả? Tao cho mày trốn này!". 
Thấy Phan Sơn Đông còn trốn, người đàn ông cầm dây lưng càng quất điên cuồng. 
Một lát sau, trên người Phan Sơn Đông đã xuất hiện vô số vệt máu đỏ, từng vệt từng vệt đan chéo nhau, trên mặt cũng có, không nhìn ra mặt người nữa rồi, thảm cỡ nào phải biết. 
"Quy xuống!" 

Phan Sơn Đông bùm bụp quỳ trên mặt đất, không dám chống lại, nếu còn chống lại nữa anh ta sợ ông bố đẻ của mình sẽ quất chết anh ta mất. 
"Biết sai chưa?" 
Người đàn ông hỏi. 
"Con sai chỗ nào?" 
Phan Sơn Đông yếu ớt hỏi. 
"Vẫn không biết sai ở đâu hả?" Người đàn ông tức giận giơ tay lên, định quất thêm phát nữa.  "Bố đánh chết con đi, đúng lúc con đi xuống tìm mẹ luôn!" Phan Sơn Đông cáu kỉnh, bĩu môi nhìn người đàn ông. 
Còn người đàn ông, ông giơ tay lên nhưng cuối cùng không đánh nữa. 
Người trước mặt là con trai của mình, máu mủ tình thâm, ông ta đánh anh ta, cũng là làm đau trái tim mình. 
Nhưng lần này, thằng con trai không chịu làm việc đàng hoàng này đã chọc phải họa lớn rồi. 
Trước kia thằng con trai có khuyết điểm nhỏ, rất nhiều người tặng quà cho ông ta, ông ta đều không nhận, cái này là đại kỵ, nhưng thằng con trai này của ông ta đã nhận không ít lần. 
Nhưng ông ta đều nhằm một mắt mở một mắt, lại còn thường xuyên ăn chơi gái gú, ông đều thấy. 
Nhưng nghĩ tới người vợ mất sớm, con trai bị thiếu thốn tình cảm của mẹ, ông ta nghĩ, chỉ cần anh ta không chọc phải họa lớn là được. 
Trước kia còn tốt, thằng con trai tuy có làm việc không đàng hoàng lắm, nhưng những chuyện này bảo lớn thì cũng không lớn, bảo nhỏ thì cũng không nhỏ. 
Nhưng mà lần này thì không được.

Sáng sớm tổng thư ký Tần đã tìm mình, bảo là con trai ông ta gây chuyện, chọc phải người không nên chọc.

Khi ông ta nói ra tên của Dương Kiến Nghiêm, ông ta liền biết xong đời rồi.

Lúc trước, khi Dương Kiến Nghiêm vừa tới, bên trên còn nhắc nhở đến từng người phụ trách các bộ phận về cái tên này. 
Tuy không biết bối cảnh cụ thể của Dương Kiến Nghiêm, nhưng đã làm ở vị trí này, ông ta cũng không ngu. 
Đây là người không thể trêu vào. 
Cho nên khi ông ta thấy bị thương trưởng Tần tìm mình, nói là con trai ông ta đã chọc vào Dương Kiến Nghiêm, ông ta đã choáng váng. 
Không nói hai lời, vội vàng chạy qua.

"Bố, bình thường bố đánh con nhiều, con đều nhịn, nhưng tại sao lần này bố lại xuống tay nặng như vậy?" 
Thấy ông bố không ra tay nữa, Phan Sơn Đông cắn răng nhịn đau rồi hỏi. 
"Nghiệp chướng!" 
Người đàn ông thở dài bất lực. 

Sau đó bùm bụp một cái quỳ trên đất. 
"Bố, bố làm gì vậy?" 
Thấy ông bố quỳ xuống, Phan Sơn Đông lập tức sửng sốt.

Người đàn ông không trả lời anh ta, mà quỳ gối, đầu gối di chuyển, lảo đảo đến trước mặt Dương Kiến Nghiêm. 
Ông ta quỳ trước mặt Dương Kiển Nghiêm, cầu xin: "Anh Dương, tôi xin lỗi, là tôi không biết cách dạy con, tôi chỉ mong anh Dương có thể tha cho con trai tôi!" 
Ầm! 
Nhìn thấy một màn này. 
Phan Sơn Đông trợn tròn mắt.

Ông bố anh ta đang làm cái gì thế này? Qùy gối trước một tên vô dụng ư? 
"Anh Dương, tôi đã xử lý chuyện kia rồi, công trình bên phía bà Dương bị niêm phong cũng đã gỡ niêm phong rồi, bây giờ chắc là đã làm việc bình thường.

Chuyện này ông Phan đã biết lỗi rồi, anh xem." 
Thư ký tưởng Tần cũng bắt đầu xin Dương Kiển Nghiêm. 
Mà cảnh này rơi vào trong mắt Phan Sơn Đông, chắc chắn là ngang với một trái bom nổ đoàng trong lòng anh ta! 
Lực công kích, nghĩ là biết! 
Anh ta ngây ngẩn cả người. 
Ông bố quỳ gối trước Dương Kiển Nghiêm, gọi anh ta là anh Dương. 
Bây giờ đến cả tổng thư ký Tần cũng khép nép gọi anh Dương.

Trong lúc nhất thời, anh ta trợn tròn mắt, há hốc miệng, nói không nên lời. 
"Qua đây!" 
Người đàn ông quát Phan Sơn Đông. 
Tên mập chết lặng người, sợ choáng váng, bước từng bước tới bên cạnh người đàn ông.

"Quy xuống!" Người đàn ông quát. 
Bùm bụp! 

Phan Sơn Đông cũng quỳ trước mặt Dương Kiển Nghiêm. 
Sau đó anh ta bắt đầu run lên, gương mặt hoảng hốt.

Đến giờ phút này, anh ta mới hoàn toàn tỉnh táo. 
Người tên Dương Kiển Nghiêm trước mặt này, không phải phế vật gì, mà là sếp lớn, sếp lớn thật sự.

Nếu không thì sao bố mình và tổng thư ký Tần sẽ có thái độ này? Cho dù Thị trưởng ở đây, hai người họ cũng không như vậy, chỉ cần nghĩ là biết, anh ta phải khủng bố đến trình độ nào? Phan Sơn Đông hối hận. 
"Anh Dương, tôi hồ đồ, tôi chẳng ra gì, tôi nghe lời gièm pha nịnh bợ của người khác, tôi sai rồi!" 
Anh ta bắt đầu dập đầu với Dương Kiển Nghiêm Hung hăng và kiêu ngạo lúc trước đã biến mất.

"Biết sai là được rồi." 
Lúc đầu nghe thấy Dương Kiển Nghiêm nói câu này, Phan Sơn Đông vui mừng, anh ta còn tưởng là không sao rồi, kết quả cầu tiếp theo đã làm cho anh ta tuyệt vọng. 
"Sai lầm lớn nhất của anh chính là nối giáo cho giặc, lạm dụng tư quyền, nhưng mà sau này anh sẽ không có cơ hội này nữa" 
"Hả?" 
Cứ thế, bố của Phan Sơn Đồng bị cách chức. 
Liền mất tích một cách kỳ lạ như vậy. 
Tối hôm đó, anh ta nhận được một tin, nói là bố của Phan Sơn Đông bị cách chức rồi. 
Nhưng cho dù có bị cách chức, cũng không cần không liên lạc được người chứ? 
Vì thế anh ta bảo quản gia Chu đi điều tra chuyện này, cuối cùng điều tra thì mới biết, nguyên nhân bị cách chức chính là bởi Phan Sơn Đông lạm dụng tư quyền của bố gây khó dễ cho công ty của Hứa Khinh Tử. 
"Mẹ nó, không đến mức đấy chứ?" Khi biết được tin này, Trương Nhất Minh trợn tròn mắt.

Mặc dù coi như là lạm dụng tư quyền, nhưng chuyện này cũng không phải chuyện lớn, bị cách chức á? Qúa đáng quá rồi đấy? Trương Nhất Minh rất là buồn bực, chỉ vì cái này á? Chẳng hiểu ra làm sao, anh ta đã tổn thất một người bạn? 
Có đánh chết anh ta cũng chưa từng nghĩ đến việc quy kết nguyên nhân lên người Dương Kiến Nghiêm.