Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 7: Cảm Giác Hạnh Phúc






"Đều xuống xe hết cho tôi!" Vương Kim Siêng rống lên.

Những cậu ấm cô chiêu trên những chiếc xe phía đối diện đều run lẩy bẩy, bất giác mở cửa bước xuống.

Đây chính là hào quang, đây chính là năng lượng!
Những người khác chưa từng tiếp xúc với Vương Kim Siêng, chưa từng thấy bộ mặt thật của Vương Kim Siêng.

Nhưng những cậu ấm cô chiêu có điều kiện này cũng coi như là từng gặp qua.
Có lẽ trước mặt người thường, bọn họ là những người giàu có cao cao tại thương, nhưng ở trong giới thượng lưu, bọn họ chỉ có thể coi là cấp bậc đàn em thôi
Đúng lúc này, cửa xe lần lượt mở ra.

"Chủ tịch Bàn Tây Lai, Chu Phúc."
"Giám đốc cửa hàng trang sức Vankey, Lâm Nhã" "Vương Kim Siêng, người giàu nhất Hải Kinh......!Mỗi khi một người bước xuống, đều khiến các cô cậu đối diện toàn thân run rẩy.


Đối với bọn họ mà nói, những người này mới là bá chủ thật sự của Hải Kinh, là những nhân vật lớn, bọn họ so ra cũng chỉ bằng cọng lông của người ta.
Nhưng chuyện xảy ra đêm nay là sao, những nhân vật lớn của Hải Kinh sao lại tới đây.

Chẳng lẽ...!tất cả mọi người đều bất giác nhìn về phía Dương Kiển Nghiêm.
Lẽ nào là do người đàn ông này.
Sut sit! Bỗng chốc, đám người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
"Bố, bố làm sao thế".
Tống Khương lảo đảo bò tới trước mặt người đàn ông đang quỳ dưới đất.
Nhìn thấy người đàn ông bị đánh cho tơi tả, cô ta dường như không dám tin đây chính là bố của mình nữa.
Bóp! Thế nhưng đáp lại cô ta chính là cái tát mạnh bạo của người đàn ông kia.

"Đứa con phá gia chi tử như mày, mau quỳ xuống cho tao!" "Bố, rốt cuộc chuyện này là sao?" Tống Khương không quan tâm đến vết thương trên mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Hôm nay nhiều nhân vật lớn tới đây như vậy, cũng xem như là dọa cho cô ta một phen kinh hồn bạt vía.
"Mày còn dám hỏi, quỳ xuống, tạo bảo mày quỳ, có nghe không hả?" Người đàn ông gần như hét lên, giọng đầy tức giận.
Ông ta mới là người cảm thấy khó chịu, đột nhiên khi không bị những nhân vật lớn trong giới từ trong biệt thự của người tình của ông ta kéo ra đây.

Nhưng ông ta không dám phản kháng, ông ta cũng coi như là người có tiền ở Hải Kinh này, nhưng so với những người có mặt ở đây, ông ta quả thật chỉ xứng là đàn em của đàn em của họ.
Đối diện với sự quát mắng của bố mình, Tổng Khương sững sờ quỳ xuống dưới đất.
"Chủ tịch Vương, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi biết sai rồi." Thấy con gái quỳ xuống, người đàn ông họ Tống van xin tha thứ.
"Ha ha, các người có thể biết sai sao? Các người lợi hại biết bao nhiêu, các người chính là thiên vương ở Hải Kinh này mà, ai dám nói các người sai?" Vương Kim Siêng lạnh lùng nói.
“Chủ tịch Vương, tôi xin lỗi, chúng tôi thực sự biết mình đã sai” Người đàn ông tiếp tục van xin.
"Hừ!" Vương Kim Siêng hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hai người bọn họ.
Thay vào đó, ông ta đi thẳng đến chỗ Dương Kiển Nghiêm, cúi người, mỉm cười nói: "Ông chủ, cậu nghĩ chuyện này nên giải quyết như thế nào?"
Người đàn ông họ Tống rất giỏi xem sắc mặt, lúc này mới biết hóa ra Dương Kiến Nghiêm mới là nhân vật lớn.
Ông ta như muốn bò tới trước mặt Dương Kiến Nghiêm, bắt đầu van xin: "Ông chủ, chúng tôi biết sai, chúng tôi biết sai rồi"
Cho đến lúc này, Tống Khương mới biết, hóa ra cô đã giẫm phải tấm định sắt rồi.

Hóa ra, người cô ta cho là phế vật, cho là não tàn lại thật sự là một nhân vật đáng gờm.


Trong một lúc, biểu cảm kinh hoàng, run rẩy và lo lắng không ngừng thay đổi trên khuôn mặt cô ta.

Một lúc sau, cô ta không ngừng dập đầu.
"Cậu Dương, xin lỗi, tôi mới là kẻ khốn nạn, tôi sai rồi, cầu xin anh tha thứ cho tôi, tôi sẽ đền tiền, tôi lập tức đền tiền ngay, anh bảo tôi đến bao nhiêu tôi sẽ đền bấy nhiêu."
"Tôi đã gặp nhiều người giống như cô rồi"
Dương Kiến Nghiêm trầm mặc nhìn Tống Khương đang nằm sạp trên mặt đất, lạnh giọng nói: "Tặng cho cô một câu, thế giới này rất rộng lớn, có rất nhiều người cô không thể động tới được, khiêm tốn nhún nhường mới có thể thành đại sự, nếu không vì bố của cô, có thể cô còn không bằng một kẻ vô dụng."
"Phải phải, cậu Dương dạy rất phải, tôi chính là không bằng phế vật, tôi nhất định sẽ làm theo lời dạy." "Không sao, kiếp sau chỉ cần nhớ kỹ là được." "Hả?"
Chuyện phía sau, Dương Kiến Nghiêm cũng chẳng thèm để ý, anh đều giao hết cho Vương Kim Siêng.
Nửa giờ sau, Vương Kim Siêng dẫn mọi người đến trước mặt Dương Kiến Nghiêm.
"Ông chủ, hôm nay tôi đã gọi cho mấy người bạn cũ có chút uy danh ở Hải Kinh chúng ta tới rồi, sau này cậu có gì muốn căn dặn, có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào"
"Đúng vậy, ông chủ Dương, sau này cậu có chuyện gì, có thể nói bất cứ lúc nào" Mấy người lập tức chắp tay cúi mình.
Vương Kim Siêng biết lại lịch của Dương Kiến Nghiêm, chắc chắn đã từng chào hỏi mấy người bạn của ông ta, nếu không thì thái độ cũng sẽ không như thế.
Dương Kiển Nghiêm điềm nhiên gật đầu: "Được, cảm ơn các người"
“Ông chủ, cậu khách sáo quá rồi” Nghe câu này, Vương Văn Sơn rùng mình một cái, vội cười xòa.

Từ đầu đến cuối, ông ta đều không dám nhắc đến chuyện của đám người Tống Khương.

Con người Vương Kim Siêng rất giỏi làm việc.
Ông ta biết chút chuyện tầm thường này Dương Kiến Nghiêm không nên nhúng tay vào, bởi vì chuyện này vốn không nên lọt vào mắt người ta, cái gì gọi là đàn em chứ, chính là có thể giải quyết những chuyện tầm thường này một cách gọn gàng thỏa đáng.
“Tôi đi đây” Dương Kiển Nghiêm bước lên chiếc Wuling của mình.

“Ông chủ, để tôi đưa cậu đi.” Thấy xe của Dương Kiến Nghiêm, Vương Kim Siêng chủ động nói
"Không cần, tôi tự lái xe thoải mái hơn, các người cũng về đi"
Sáng hôm sau.

Dương Kiển Nghiêm mua bữa sáng rồi đi vào phòng bệnh.

Vừa bước vào, Hứa Khinh Tử đã lao vào vòng tay của Dương Kiển Nghiêm với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

“Sao vậy, rất vui sao?” Dương Kiến Nghiêm trìu mến vuốt ve gương mặt người phụ nữ, cười hỏi.

"Anh xem tin tức trang đầu của hôm nay chưa.

Mới tối hôm qua, Tổng Khương đã chết tại nhà vì dùng ma túy quá liều, cấp trên đã điều tra suốt đêm phong tỏa cả sản nghiệp của nhà cô ta, nói bọn họ phạm pháp, nhà họ Tống đều vào tù cả".
“Đây là chuyện tốt!” Dương Kiến Nghiêm mỉm cười nói.
"Còn có chuyện đáng mừng hơn, trước đây không phải em luôn muốn kiện nhà họ Tống sao, nhưng vẫn không có ai thụ lý, sáng sớm hôm nay, có cơ quan chịu thẩm quyền đến tìm em, còn bàn chuyện đền bù, tiền bồi thường là một tỷ rưỡi, đợi tòa án kiểm kê xong tài sản của nhà họ Tống sẽ gửi qua cho chúng ta."
"Ha ha, quả nhiên là chuyện đáng mừng"
“Sao cảm thấy anh chẳng có chút kinh ngạc nào cả vậy, cũng không thấy vui, hình như anh đã sớm biết chuyện.

này rồi” Nhìn thấy phản ứng của Dương Kiển Nghiêm, Hứa Khinh Tử không khỏi lẩm bẩm.
"Làm sao biết anh đã biết từ trước?"
"Không phải anh muốn nói, anh đã giở trò ở phía sau nên mới có những chuyện này à"
"Đương nhiên." “Được rồi, lại khoe khoang” Hứa Khinh Tử bất mãn trợn mắt.

"Anh mau đi cho Lam Linh ăn đi, anh vừa mới trở về, nó vẫn chưa quen với anh lắm, ở gần Lam Linh một chút."
"Anh biết rồi, cho con gái yêu của chúng ta ăn, vui mừng còn không kịp, đợi lát nữa anh cho Lam Linh ăn xong rồi cho em ăn cũng được."
"Miệng mồm lẻo mép"
Hai tại Hứa Khinh Tử đỏ bừng.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang chiếu vào mặt cô.
Hơi ấm tỏa ra từ trái tim.
Nhìn Dương Kiển Nghiêm đang ngồi bên cạnh giường và cẩn thận đút cho Lam Linh, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trên gương mặt của anh.
Lúc này, cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Cô không cần gì nhiều, như bây giờ là tốt rồi..