Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 106: Buông Ra






Nhất định phải diệt nhà họ Ngô. 
Đây là lời hứa mà Dương Kiến Nghiêm tự hứa với bản thân, cũng là hứa hẹn với Lam Linh.  Dương Kiến Nghiêm gọi điện thoại Côn Lăng Thiên.

"Cậu đang ở đâu?" Anh hỏi.


"Còn đang ở Nam Hòa, đại ca có phân phó gì" "Đi thành phố với tôi" Dương Kiến Nghiêm nói. 
"Vâng, tôi lập tức lên đường.

Cho tới bây giờ, đối với mệnh lệnh của Dương Kiển Nghiêm, Côn Lăng Thiên đều không hỏi lại hay nghi ngờ gì. 
"Hiện quân dưới tay cậu có bao nhiêu người?" Dương Kiến Nghiêm dò hỏi. !"Một cái sư đoàn, hai cái tiểu đoàn, tầm mấy nghìn người" Côn Lăng Thiên suy nghĩ một lúc rồi đáp. 
"Điều động quân cùng đi thành phố. 
Vừa nghe này, giọng của Côn Lăng Thiên cũng ngưng trọng lên, trong ấn tượng của anh ấy đại ca làm chuyện gì.


cũng không thích phô trương, loại mệnh lệnh như này vẫn là lần đầu tiên. 
"Đại ca, có chuyện lớn gì xảy ra sao?" "Biết nhà họ Ngô trong thành phố không?" "Biết ạ". 
"Trước ngày kia, tôi muốn nhà họ Ngô biến mất trên thế giới này." 
"Được, để tôi dẫn quân đi trước!" 
Côn Lăng Thiên không hỏi Dương Kiến Nghiêm có mâu thuẫn gì với nhà họ Ngô, quá khứ hiện tại hay tương lai, anh ấy chưa bao giờ nghi ngờ quyết định Dương Kiến Nghiêm. 
Dặn dò cùng Côn Lăng Thiên xong, Dương Kiến Nghiêm gọi Lang Hành cùng đi thành phố. 
Ngay lúc Dương Kiển Nghiêm và Lang Hành chuẩn bị đi, Hứa Khinh Tử lại ngăn cản anh. 
"Dương Kiến Nghiêm, anh và đồng đội của anh có thể không đi thành phố được không?" 
"Cậu không cần an ủi tôi, thành phố đó là nơi nào chứ, Dương Kiến Nghiêm mang theo các cậu đi, chính là đi chịu chết" Hứa Khinh Tử bướng bỉnh nói. 
"Buông ra." 

"Em không buông!" Nói cái gì Hứa Khinh Tử cũng không buông Dương Kiển Nghiêm ra, vẻ mặt quật cường: "Vậy em đi cùng các anh". 
Dương Kiến Nghiêm quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng u ám nhìn Hứa Khinh Tử, ánh mắt này dọa cô một cái, trong ấn.

tượng, cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng dọa người như thế này của Dương Kiến Nghiêm. 
"Khinh Tử, anh nhớ rõ em từng nói với anh, lúc em chia tay Trương Nhất Minh, em cảm giác mình là người đáng thương nhất trên thế giới, em cảm thấy thế giới của em toàn một màu đen u ám, đúng không?" 
Hứa Khinh Tử sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn Dương Kiến Nghiêm..