Chiến Thần Hắc Ám

Chương 62: 62: Dây Cà Ra Dây Muống





Quách Tuấn chạy rồi, cảnh tượng hài hước này cũng biến mất, trước cửa bệnh viện chỉ có vài giáo viên đang đứng ở đó với vẻ mặt lúng túng.
Trường học xảy ra chuyện động trời như thế, chắc chắn bọn họ sẽ coi người nhà bệnh nhân như tổ tông mà cúng bái nhưng họ không ngờ rằng mình lại bị lừa gạt.
Nếu như nói Quách Tuấn là hung thủ vậy thì chẳng phải bọn họ sẽ trở thành tòng phạm nối giáo cho giặc hay sao?
“Ờ thì cậu là người nhà của em Liễu Thuỵ Hoa đây đúng không?” Một giáo viên đánh liều đi tới hỏi.
“Tôi là anh rể của em ấy.”
Huỳnh Nhân thản nhiên nói.
“Tôi nghe nói bởi vì chuyện này mà Thuỵ Hoa bị đuổi học hả?”
Câu nói này khiến trái tim của bọn họ đều chùng hẳn xuống, quả nhiên anh tới đây là để khởi binh vấn tội bọn họ.
“Ông La, người ở khoa các ông gây ra chuyện thì ông tự đến mà giải quyết đi.”
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía người đàn ông bụng bia.
Người đàn ông bụng bia kia đành phải gắng gượng nói.
“Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, ảnh hưởng từ chuyện này quá lớn.

Nếu như không xử lý nghiêm thì đại học Minh Châu sẽ phải đóng cửa mất thôi.”
“Tôi chỉ hỏi ông một câu thôi, đơn thuốc con bé kê cho bệnh nhân có vấn đề gì không?” Huỳnh Nhân lạnh lùng nói.
“Cái này…”
La Vong Cơ tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Không có vấn đề gì cả.”
“Vậy tại sao con bé lại bị đuổi học.”
Giọng điệu của Huỳnh Nhân càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Vì bo bo giữ mình mà mấy người đành lòng bán cả sinh viên của mình, coi con bé thành kẻ thế mạng, mấy người có tư cách gì để trở thành những người trồng người chứ?”
Một tiếng hét vang trời khiến La Vong Cơ và đám giáo viên sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Liễu Thuỵ Hoa nhìn giáo viên của cô ấy bằng gương mặt vô cùng phức tạp, lòng như tro lạnh.
“Tôi muốn gặp hiệu trưởng của mấy người.”
Gương mặt La Vong Cơ có hơi thay đổi, ông ta nói.
“Bây giờ hiệu trưởng đang mở cuộc họp, giờ không thể vào trong…”

“Biến đi.”
Đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn ông ta một cái, lập tức cũng không có ai dám bước lên ngăn cản anh nữa.
Trong lòng cô ấy, đám người ở đây đã được tuyên án tử hình, sở giáo dục lại có được một phen bận rộn rồi.
Liễu Thuỵ Hoa đi phía sau Huỳnh Nhân, trong ánh mắt của cô ấy có chút hoảng hốt.
Liễu Thuỵ Hoa chỉ mới quen người anh rể này của cô ấy có hai ngày nhưng cô ấy lại tìm được một cảm giác an toàn trên người anh.
Phải biết rằng loại cảm giác an toàn này, chỉ có ba và chị gái của cô ấy mới có được.
Rầm.
Huỳnh Nhân đạp mở cửa phòng hiệu trưởng, anh lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên đang làm việc ở bên trong rồi nó.
“Ông chính là Từ Tân Vinh, hiệu trưởng Từ đúng không?”
Từ Tân Vinh đeo kính mắt trông có vẻ rất chín chắn, ông ta nheo mắt lại nói: “Cậu là…”
Sau đó La Vong Cơ thở hồng hộc chạy đến nói.
“Hiệu trưởng Từ, xin lỗi ông, tôi không ngăn được cậu ta…”
Từ Tân Vinh nhìn La Vong Cơ một cái rồi thản nhiên gật đầu với ông ta.
“Ông ra ngoài trước đi.”
La Vong Cơ còn định nói gì nữa nhưng nhìn thấy ánh mắt của Từ Tân Vinh ông ta chán chường đi ra ngoài.
“Tôi tên Huỳnh Nhân.”
Huỳnh Nhân đi đến chỗ của Từ Tân Vinh rồi lạnh lùng hỏi ông ta.
“Tôi nghe nói chính ông đã tuyên bố đuổi học Liễu Thuỵ Hoa.”
“Tôi còn tưởng mấy người đến đây là vì chuyện gì cơ, hóa ra là vì chuyện của cô ta.”
Từ Tân Vinh mỉm cười, giọng điệu vững như bàn thạch.
“Tôi làm như thế có gì sai sao?”
“Cô ta học hành không đến nơi đến chốn chữa bệnh cho người ta đến tàn phế thì tôi đuổi học cô ta cũng là hợp tình hợp lý thôi, nếu không làm sao mà xoa dịu cơn giận của người nhà bệnh nhân được chứ?”
Ông ta hùng hồn nói như thể những việc ông ta làm là đúng vậy khiến cho ánh mắt của Huỳnh Nhân càng lạnh lẽo hơn.
“Theo như những gì tôi được biết thì đơn thuốc Liễu Thuỵ Hoa kê không có vấn đề gì cả.”
“Thế nhưng đúng là cô ta đã khiến bệnh tình của bệnh nhân trở nặng hơn.”
Từ Tân Vinh nghiêm nghị nói.

“Đây là sự thực không cách nào xóa bỏ được.”
Huỳnh Nhân tối sầm mặt lại, đối phương căn bản không muốn biện luận với anh mà ông ta chỉ cắn chặt lấy vấn đề này mãi không buông.
Đúng vậy, Liễu Thuỵ Hoa khiến cho bệnh tình của bệnh nhân trở nặng hơn là sự thật không chối bỏ được.
“Nếu như mấy người muốn cho Liễu Thuỵ Hoa đi học lại vậy thì phải tìm ra bằng chứng chứng minh cô ta vô tội, nếu không cũng chỉ là lời nói suông thôi.”
Từ Tân Vinh thản nhiên nói.
“Cậu còn có chuyện gì nữa không?”
“Chỉ cần tôi phơi bày chân tướng sự việc ra là được đúng không?” Huỳnh Nhân thản nhiên, mặt mày tỉnh bơ nói.
“Tất nhiên rồi.”
Từ Tân Vinh mỉm cười, ông ta nói.
“Nếu như chúng tôi làm sai tất nhiên chúng tôi sẽ xin lỗi cô ta.”
“Chỉ sợ là ông không được ngồi trên cái ghế mình đang ngồi lâu nữa đâu.”
Nói xong Huỳnh Nhân dẫn theo Liễu Thuỵ Hoa rời khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Nhìn vẻ mặt u ám của Huỳnh Nhân, Liễu Thuỵ Hoa không kìm lòng được lên tiếng.
“Anh rể, không sao đâu, em không thể học ở đại học Minh Châu thì em có thể đi học ở những ngôi trường khác mà, nếu như không được thì em sẽ quay về Yên Lăng…”
“Em nghĩ chỉ đơn giản là chuyển trường thôi sao?”
Huỳnh Nhân thản nhiên nói.
“Vết nhơ này sẽ được ghi vào trong học bạ của em, sẽ đi theo em cả đời đấy.”
“Hả?’
Liễu Thuỵ Hoa hoảng sợ, gương mặt nhỏ tái mét lại.
“Em cứ yên tâm, đây không phải là chuyện của em mà bây giờ nó đã trở thành chuyện của anh rồi.”
Gương mặt của Huỳnh Nhân đã dịu hơn đôi chút, anh mỉm cười với Liễu Thuỵ Hoa rồi nói.
“Bác Quách có ơn với anh, anh sẽ điều tra rõ ngọn ngành chuyện này để trả lại công bằng cho mọi người.”
Liễu Thuỵ Hoa cắn môi, cô ấy im lặng một lúc lâu sau đó mới lên tiếng nói lời xin lỗi với Huỳnh Nhân.
“Anh rể, em xin lỗi.”

“Xin lỗi gì chứ?” Huỳnh Nhân ngẩn người ra.
“Tất cả là tại em nên mới liên lụy đến người thân của anh.” Trên gương mặt nhỏ của Liễu Thuỵ Hoa đầy vẻ tự trách.
“Không trách em được.”
Huỳnh Nhân mỉm cười, anh vỗ lên bả vai của Liễu Thuỵ Hoa rồi nói.
“Em về nhà trước đi, những chuyện còn lại cứ để anh điều tra.”
Thế nhưng Liễu Thuỵ Hoa vẫn cắn chặt răng, ánh mắt sâu xa, cô ấy lại bướng bỉnh nói.
“Chuyện do em gây ra anh cứ để cho em tự mình giải quyết.”
Huỳnh Nhân ngẩn người nhìn cô em vợ, sau đó anh khẽ mỉm cười với cô ấy.

“Được rồi, thế em đi theo anh.”
“Vâng ạ.”
Tâm trạng không vui của cô em vợ này của anh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cô ấy đã nhanh chóng hồi phục lại tính cách hoạt bát thanh xuân thường ngày.
“Anh rể, bây giờ em đã có cái nhìn khác về anh rồi, có thể chị em lựa chọn anh là một quyết định chính xác.”
Huỳnh Nhân mỉm cười, anh cũng không lên tiếng.
Liễu Thuỵ Hoa vỗ ngực rất trượng nghĩa nói.
“Anh rể, anh cứ em tâm, anh giúp đỡ em như thế, em sẽ không để anh phải thất vọng đâu.

Nếu như ba em hỏi tới thì em sẽ đứng về phía anh, giúp anh nói những lời tốt đẹp.”
“Vậy thì cảm ơn em nhé.” Huỳnh Nhân dở khóc dở cười nói.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu đây ạ?”
Huỳnh Nhân nở một nụ cười bình tĩnh rồi nói ra mấy chữ.
“Nhà của bác Quách.”
Cũng vào lúc này.
Có một chiếc xe Buick đang lao nhanh trên đường lớn, vượt qua hết xe này tới xe khác.
Có thể nhìn ra tâm trạng của chủ nhân chiếc xe này đang rất không tốt.
“Huỳnh Nhân, Huỳnh Nhân…”
Quách Tuấn lái xe với tốc độ tên bắn, đồng thời anh ta còn đang không ngừng lẩm bẩm tên của Huỳnh Nhân, vẻ mặt anh ta đầy hung ác.
“Chuyện này thì liên quan quái gì đến mày chứ, mày cứ nhất quyết làm hỏng chuyện tốt của tao như thế, lần này bảo tao biết ăn nói thế nào với anh Diệp đây.”
Reng reng reng…
Lúc này tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.

Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, vẻ mặt của Quách Tuấn đột nhiên thay đổi, khóe mắt giật giật.
Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.
“Alo, anh Diệp ạ, sao lại nhớ đến mà gọi cho thằng em vậy?” Vừa mới bắt máy, Quách Tuấn giống như đổi mặt vậy, mặt mày rạng rỡ.
“Nói nhảm ít thôi, con nhóc Liễu Thuỵ Hoa kia có động tĩnh gì không?”
Giọng nói vang dội của người đàn ông từ đầu bên kia vọng tới.
Vừa nghe thấy thế, gương mặt của Quách Tuấn đột nhiên trở nên khó xử, anh ta không biết phải ăn nói thế nào với anh Diệp cả.
“Là thế này anh Diệp ạ, sự việc xảy này có ra chút sự cố nho nhỏ…”
“Gì cơ?”
Tiếng của anh Diệp ở đầu dây bên kia lập tức cao lên quãng tám.
“Tên họ Quách kia, tôi bảo cậu làm việc là vì coi trọng cậu, nếu như cậu làm hỏng việc thì xem tôi có bẻ gãy cổ cậu không.”
“Vâng ạ, vâng ạ, vâng ạ…” Quách Tuấn lập tức trả lời.
Anh Diệp tức giận, anh ta không vui nói.
“Nói đi, đã xảy ra sự cố gì rồi?”
Quách Tuấn chỉ đành kể lại đầu đuôi sự việc mới xảy ra ban nãy lại một lần.
Quách Tuấn đã cố gắng đẩy mình thành người bị hại hết sức có thể rồi nhưng vẫn bị anh Diệp mắng cho té tát.
“Quách Tuấn, tôi nói có phải đầu óc của cậu có vấn đề phải không? Năm triệu vẫn chưa đủ cho cậu ăn chơi sao, cớ sao phải bạo hành y tế lên như thế chứ, giờ thì hay rồi, hỏng hết chuyện rồi đấy!”
Anh Diệp chửi ầm lên, từ giọng điệu của anh ta thì có thể thấy rằng anh ta không hề hay biết một tý gì về việc bạo hành y tế lần này cả.
Là do Quách Tuấn lòng tham không đáy, tự chủ trương làm ra loại chuyện này.
“Quách Tuấn, cậu nghe cho rõ đây, Liễu Thuỵ Hoa là người tôi để ý từ lâu lắm rồi nhưng vẫn không tài nào theo đuổi được cô ấy.

Tôi chỉ hy vọng lần này cô ấy đi vào đường cùng thì có thể tìm đến tôi.

Cậu thì hay rồi, lại gây thêm rắc rối cho tôi.”
Quách Tuấn cũng không dám thở mạnh, anh Diệp chửi một lúc lâu thì cơn giận mới vơi đi đôi chút.
“Nhưng mà cũng may không làm cho tình tình trở nên quá tồi tệ.”
Anh Diệp u ám nói.
“Hôm nay chính là ngày phải giao nộp tiền, cậu phải bám chặt lấy cô ấy bắt cô ấy bồi thường năm triệu tệ, nếu như cô ấy không đền được thì lấy thân ra đền, trói cô ấy mang tới chỗ của tôi cho tôi.”
“Vâng ạ thưa anh Diệp, lần này em nhất định sẽ làm được, em sẽ không để anh phải thất vọng đâu ạ.”
“Ừ, đi đi.”.