Tiếng nói vừa lạnh lùng vừa lãnh đạm vang lên, trong lòng Huỳnh Nhân và Liễu Thuỵ Hoa đều hoảng sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liễu Phi Tuyết mặt lạnh như băng đứng ở cửa, bên cạnh là Huỳnh Như trông như búp bê sứ.
Nghe được cuộc đối thoại của Huỳnh Nhân và Liễu Thuỵ Hoa, Liễu Phi Tuyết đen mặt, nhất là đôi mắt kia, bắn ra những tia sáng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Nhìn qua, Liễu Thuỵ Hoa lập tức cúi đầu xuống, cười trừ, chuyển đề tài.
“Chị, chị về rồi à? A… Tiểu Như!”
Liễu Thuỵ Hoa giống như phát hiện ra đại lục mới, nhanh chóng vọt tới trước mặt Huỳnh Như, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo mặt cô bé, cười hì hì nói.
“Nhớ chết mất, Tiểu Như, nhớ dì không?”
“Nhớ ạ…”
Mặt Huỳnh Như thật mềm, giống y như kẹo vậy.
Dưới sự nắn bóp của Liễu Thuỵ Hoa bị biến đổi thành các loại hình dạng.
Hơn nữa, cô bé có dáng người nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn, muốn không thích cũng khó.
Tướng mạo của Huỳnh Như được thừa kế nhan sắc tuyệt đẹp của Liễu Phi Tuyết, không khó để tưởng tượng, khi lớn lên, cô bé nhất đính sẽ là một mỹ nhân.
Nhìn em gái và con gái thân thiết như thế, sắc mặt Liễu Phi Tuyết hòa hoãn lại.
Chờ khi Liễu Thuỵ Hoa chơi đã, cô mới sờ đầu Huỳnh Như, dịu dàng nói.
“Tiểu Như đi vào phòng chơi đi nhé, được không?”
“Dạ.”
Huỳnh Như ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt đen lúng liếng không yên lòng nhìn Huỳnh Nhân, dặn dò.
“Nhưng mẹ phải đảm bảo, không rời khỏi ba con nha.”
Cơ thể Liễu Phi Tuyết khẽ run, sắc mặt Liễu Thuỵ Hoa cũng có chút mất tự nhiên, trong lòng có cảm giác khó chịu không nói ra được.
Tiểu Như đã năm tuổi, bắt đầu có nhận thức với thế giới xung quanh, nhất định cô bé đã nghe được nội dung cuộc nói chuyện của mình với Huỳnh Nhân rồi.
Có thể nhìn thấy, Tiểu Như rất thích Huỳnh Nhân, cô ấy lại khuyên anh ly hôn với Liễu Phi Tuyết, mặc dù là có ý tốt, nhưng không khỏi có chút tàn nhẫn.
Yên lặng một hồi, Liễu Phi Tuyết nở nụ cười, nói.
“Được, mẹ đảm bảo, sẽ không rời đi.”
“Mẹ thật tốt.”
Lấy được sự đảm bảo, Huỳnh Như lập tức hớn hở, yên tâm đi chơi.
Sau khi Huỳnh Như rời đi, trong phòng khách còn lại ba người Huỳnh Nhân, Liễu Phi Tuyết và Liễu Thuỵ Hoa, bầu không khí có hơi lạ.
“Sao em tới đây?”
Liễu Phi Tuyết liếc nhìn em gái, không mặn không nhạt nói.
“Không phải em đang học sao?”
Mặt Liễu Thuỵ Hoa thoáng qua chút chột dạ, đúng lúc bị Huỳnh Nhân bắt gặp.
Trong mắt cô ấy có bất an, có nóng nảy, có hối hận, các loại cảm xúc đan xen nhau.
Huỳnh Nhân cũng có điều suy nghĩ.
“Em á? Em có thể tới làm gì chứ, đương nhiên là tới thăm chị.” Sắc mặt Liễu Thuỵ Hoa khôi phục lại vẻ tự nhiên, cởi mở cười nói.
Trái với vẻ chững chạc của Liễu Phi Tuyết, tính em vợ cởi mở phóng khoáng.
Nhưng mà, cô ấy có thể lừa gạt Liễu Phi Tuyết sao?
Cô lạnh nhạt nói.
“Mỗi lần em tới chỗ chị đều không có chuyện gì tốt cả, không phải mượn tiền chị thì là gây hoạ muốn chị dọn dẹp cho em.
Liễu Thuỵ Hoa, em đã hai mươi tuổi rồi, có thể chững chạc giống người lớn một chút không?”
Huỳnh Nhân ở bên cạnh cũng nhìn Liễu Thuỵ Hoa thêm mấy lần, không ngờ em vợ mình còn là một nhân vật phiền toái như thế.
Trái lại, Liễu Thuỵ Hoa không tức giận, mà kéo tay Liễu Phi Tuyết, lè lưỡi, thân mật nói.
“Em chỉ có mình chị là chị, không dựa vào chị thì dựa vào ai?”
“Nhưng mà lần này, trời đất chứng giám, em tới đây không có mục đích gì khác, chỉ đơn thuần là nhớ chị thôi.”
Liễu Thuỵ Hoa giơ tay lên thề.
“Nếu như em nói láo, sẽ bị trời…”
Chữ ‘đánh’ cuối cùng còn chưa nói ra, Liễu Phi Tuyết đã chặn miệng cô ấy lại, vẻ mặt lạnh như băng cũng nở một nụ cười.
“Hôm nay ở lại đi.”
“Cảm ơn chị.”
Liễu Thuỵ Hoa lập tức vui vẻ, còn không quên kéo Huỳnh Nhân theo.
“Chị, chị bận rộn cả ngày rồi, nhanh ăn cơm đi, anh rể làm một bàn đồ ăn, vừa khéo có thể ăn.
Em đến hơi sớm, không thì em đã ăn hết rồi.”
Liễu Phi Tuyết cũng nhìn bàn thức ăn, ánh mắt nhìn Huỳnh Nhân thêm mấy phần ngạc nhiên.
Mặc kệ như thế nào, người đàn ông biết nấu cơm đều rất đáng khen.
Huỳnh Nhân mỉm cười đáp lại, đồng thời ánh mắt nhìn Liễu Thuỵ Hoa cũng hoà hoãn hơn.
Bởi vì có Huỳnh Như nên mọi người đều ăn ý, tránh không nói chuyện của Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết, anh cũng ôm cô bé cùng ăn cơm.
Vì có em vợ ăn cùng, bầu không khí không im lặng như ngày thường, có tiếng cười nói.
Trừ Liễu Phi Tuyết không nói chuyện, phần lớn đều do Liễu Thuỵ Hoa và Huỳnh Nhân nói chuyện, nhưng đề tài nói chuyện đều có liên quan đến công việc và bối cảnh gia đình, rõ ràng là đang cẩn thận thăm dò.
Khi biết Huỳnh Nhân không có việc, chỉ là con của một gia tộc nhỏ tầm thường ở Minh Châu, ánh mắt Liễu Thuỵ Hoa đầy thất vọng.
Huỳnh Nhân không để ý chuyện đó, đồng thời anh cũng biết được một vài tin tức từ chỗ Liễu Thuỵ Hoa.
Cũng giống Liễu Phi Tuyết, cô ấy là người Yên Lăng, cấp một, cấp hai, cấp ba đều học ở Yên Lăng.
Bởi vì gia thế hiển hách, sự đánh giá và ánh mắt của Liễu Thuỵ Hoa đều vượt qua người khác.
Những cô gái cùng trang lứa nhìn thấy một chiếc Lamborghini sẽ không nhịn được mà hâm mộ, nhưng cô ấy lại xem thường, căn bản không lọt được vào mắt cô ấy.
Bởi vì chị gái ở Minh Châu, nên cô ấy chọn thi vào trường ở đây, đang là sinh viên đại học năm thứ hai, chuyên ngành Y.
Nhưng điều khiến Huỳnh Nhân ngạc nhiên là, trước đó Liễu Thuỵ Hoa nói, Liễu Phi Tuyết và người nhà ở Yên Lăng có quan hệ không tốt, đã ra ngoài du học từ sớm, nhưng nhìn cách hai chị em giao tiếp thì có vẻ quan hệ không tệ.
Huỳnh Nhân cũng không hỏi nhiều, nếu Phi Tuyết không nói thì anh cũng không hỏi.
Rất nhanh, đêm đã khuya.
Cả căn nhà chìm trong yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh gì.
Nhưng đột nhiên Huỳnh Nhân mở mắt ra, sâu trong con ngươi có chút sắc bén.
Anh nghe được một loạt tiếng bước chân.
Mặc dù chủ nhân của giọng nói đã rất cẩn thận hạ thấp giọng rồi, nhưng vẫn khó thoát khỏi lỗ tai Huỳnh Nhân.
Anh mở cửa ra nhìn, liếc mắt đã thấy một bóng đen đang chậm rãi đi lên lầu.
Bóng đen kia mò tới cửa phòng Liễu Phi Tuyết, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc định mở cửa đi vào…
Tách.
Đèn đột nhiên vụt sáng.
Người kia nhất thời sợ hết hồn, theo bản năng muốn la lên, nhưng lại vội che miệng mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[Ngôn Tình] Sống Chung
2.
Lương Duyên Oan Nghiệt
3.
Bổn Cung Là Hoàng Hậu
4.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Người đó theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Huỳnh Nhân đang đứng dựa vào tường cầu thang, bình tĩnh nhìn mình.
“Huỳnh Nhân, là anh?”
Ngay lập tức, mặt Liễu Thuỵ Hoa trở nên trắng bệch, không dám cử động.
“Quả nhiên cô có chuyện gạt chúng tôi.” Huỳnh Nhân híp mắt nhìn cô ấy, lạnh nhạt nói.
Liễu Thuỵ Hoa vội vàng đi xuống lầu, lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng Liễu Phi Tuyết, sau khi chắc chắn cô không tỉnh mới vội vàng nói.
“Anh rể, em cầu xin anh, đừng nói cho chị em biết, em… em… không dám nữa.”
Huỳnh Nhân không có hành động gì, nhìn Liễu Thuỵ Hoa, nói.
“Nửa đêm cô chạy vào phòng Phi Tuyết, là muốn trộm đồ đúng không?”
“Em…”
Mặt Liễu Thuỵ Hoa trắng bệch, hơi thở dồn dập, cơ thể cũng khẽ run.
“Tại sao phải làm như vậy?” Huỳnh Nhân hạ thấp giọng, không muốn đánh thức Liễu Phi Tuyết, lại nghiêm nghị chất vấn.
Anh không hiểu, tiểu thư nhà giàu như Liễu Thuỵ Hoa không hề thiếu tiền, sao phải làm chuyện thế này?”
“Em, em cũng hết cách rồi…”
Dưới khí thế của Huỳnh Nhân, rốt cuộc Liễu Thuỵ Hoa tan vỡ, ngồi xổm xuống, cúi đầu, giọng hơi nức nở.
“Anh rể, em gây hoạ, vô tình chữa bệnh làm chết người…”.