Dù sao Lâm Trân Nghi cũng không phải là một người phụ nữ bình thường, cô ta nhanh chóng phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc, lập tức điều chỉnh lại sắc mặt, nói.
“Vị tiên sinh này, có chuyện gì thì từ từ nói, tức giận vậy làm gì?”
“Các cô bán rượu giả.” Thiều Nghiêm lạnh giọng nói.
“...”
Sắc mặt Lâm Trân Nghi hơi đổi rồi lại trở về như thường, vừa cười vừa nói.
“Có thể là do để lâu quá nên biến chất thôi.
Nếu là do sơ suất của quán thì chúng tôi sẽ chịu hết trách nhiệm, trong hầm vẫn còn một chai Laffey năm 85, tôi lấy cho hai anh nếm thử nhé?”
Mấy lời này thật hay.
Cực kỳ khéo léo.
Huỳnh Nhân hơi nheo mắt, Lâm Trân Nghi không giống những người khác, cật lực phủ nhận việc bán rượu giả nhưng cũng không hề thừa nhận, chỉ lập lờ đánh lận con đen, nói là bị biến chất.
Rượu biến chất và bán rượu giả là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cuối cùng còn dùng một chai rượu nổi tiếng năm 85 để đền bù, ai mà từ chối được cơ chứ?
Thiều Nghiêm yên lặng quay đầu lại, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Huỳnh Nhân.
Hành động này càng khiến trái tim Lâm Trân Nghi run rẩy, xác định vị công tử này nghe theo lệnh Huỳnh Nhân.
Trong lòng Lâm Trân Nghi bắt đầu lung lay không dám chắc, cuối cùng thì người đàn ông này là ai?
Đợi Huỳnh Nhân gật đầu thì Thiều Nghiêm mới lên tiếng.
“Mang lên đi.”
Đến tận lúc này Lâm Trân Nghi mới như trút được gánh nặng, lấy ra một chai Laffey, tự tay khui rồi lại tự tay rót rượu cho Huỳnh Nhân và Thiều Nghiêm, cuối cùng chỉ có thể dằn cơn giận xuống, nhẫn nại cầu xin.
“Tiên sinh, có thể để người của ngài dừng tay, đừng đập phá nữa được không ạ?”
“Cạn ly.”
Keng…
Huỳnh Nhân và Thiều Nghiêm cạn một ly, không để ý đến Lâm Trân Nghi.
“Huỳnh tiên sinh, chúng tôi đâu nói là không trả lại tiền, chỉ là không phải ngay bây giờ thôi, hà tất phải làm mấy chuyện thế này chứ?” Lâm Trân Nghi nén giận nói.
Huỳnh Nhân uống một ngụm rượu rồi đặt cái ly xuống bàn.
“Rượu này cũng là giả.”
Thiều Nghiêm gật đầu, phụ họa nói.
“Đúng là hàng giả thật.”
Choang.
Nói xong thì ném ly rượu trong tay xuống đất, thuỷ tinh bắn đầy đất.
“Anh!”
Lâm Trân Nghi nổi đóa, cuối cùng cũng không kìm chế được lửa giận hừng hực trong lòng, vẻ mặt trở nên âm trầm độc ác.
“Họ Huỳnh kia, gây sự cũng phải có giới hạn thôi, có tin tôi sẽ báo cảnh sát không hả?”
“Báo đi.”
Huỳnh Nhân cười khẩy, cơ bản là không sợ.
“Xem đến lúc đó chúng tôi hay cô mới là người bị bắt.
Chúng tôi cùng lắm chỉ là phá hoại của công, bồi thường tí tiền là xong nhưng các cô cấu kết với thế lực ngầm nhà họ Hoắc, bắt tay nhau bắt nạt xí nghiệp làm ăn đàng hoàng như quốc tế Lệ Tinh, tranh chấp kinh tế thì không chỉ bồi thường là xong đâu.
Cả việc mấy năm nay các cô kiếm tiền bẩn, thật sự đã lau sạch vết tích rồi à?”
“...”
Bị ánh mắt thâm thuý của Huỳnh Nhân nhìn thẳng vào, lòng dạ Lâm Trân Nghi nhất thời rối như tơ vò.
Rõ ràng là chàng trai trẻ này có chuẩn bị rồi mới đến, nếu không thì không thể điều tra cặn kẽ như vậy được.
“Tôi không biết anh đang nói gì...” Sắc mặt Lâm Trân Nghi cực kỳ khó coi, đánh chết cũng không nhận.
“Vả miệng.” Huỳnh Nhân cắt ngang lời Lâm Trân Nghi, thản nhiên nói.
Vèo!
Lưu An đứng ở phía sau lập tức hành động.
Không đợi Lâm Trân Nghi phản ứng đã liên tục cho cô ta mấy cái tát.
Tốc độ của Lưu An cực nhanh, đợi cô ta đánh xong thì khuôn mặt Lâm Trân Nghi đã không còn hình người, chỗ xanh chỗ tím, sưng vù lên.
“Có trả tiền hay không?”
Huỳnh Nhân đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Trân Nghi, ánh mắt hờ hững như nhìn một xác chết.
Lâm Trân Nghi run lẩy bẩy, bởi vì cô ta cảm nhận được khí chất trên người Huỳnh Nhân đã thay đổi.
Không còn bình thản mà thay vào đó là sát khí khiến cô ta không rét mà run.
“Việc này tôi có nói cũng chẳng giải quyết được gì.”
Tuy sợ nhưng Lâm Trân Nghi vẫn dùng vẻ mặt oán độc nhìn Huỳnh Nhân, không quên uy hiếp.
“Tôi là người của Hoắc Ca, động vào tôi, anh không xong đâu.”
Chát!
Một bàn tay Lưu An lại in lên mặt Lâm Trân Nghi, mấy cái răng lập tức văng ra, máu chảy đầy đất.
“Dừng tay!”
Lúc này, Hào Tinh Húc mới khoan thai tới chậm, nhìn thấy Lâm Trân Nghi không ra hồn người cùng với quán bar bừa bãi tan hoang thì nhất thời tức đến xanh lè của mặt.
“Mày dám đánh người à!” Hào Tinh Húc gầm lên.
“Là mày?”
Phía sau Hào Tinh Húc chợt vang lên tiếng kêu sợ hãi bén nhọn.
Hào Tinh Húc lập tức quay đầu nhìn về phía người phụ nữ, lạnh giọng hỏi.
“Cô biết người này à?”
“Gia chủ, chính là thằng nhãi này, chính nó đã đánh chồng tôi máu me đầy người!” Người phụ nữ kia nhìn Huỳnh Nhân mà cứ như nhìn thấy quỷ.
“Cái gì hả?”
Hào Tinh Húc nghe xong thì nhìn về phía Huỳnh Nhân, ánh mắt càng thêm âm trầm.
Lúc trước, trong nhà ông ta có một đứa bé bị ép phải chuyển trường, người nhà còn bị đánh cho đầu rơi máu chảy, Hào Tinh Húc đã giận lắm rồi, không ngờ là cùng một người.
Huỳnh Nhân cũng khá là kinh ngạc nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện, ánh mắt trở nên rất chi là hàm xúc.
“Thì ra các vị là người một nhà à...”
“Hào Tinh Húc, không nhận ra tôi à?”
Đúng lúc này Thiều Nghiêm đứng lên, đi tới trước mặt Hào Tinh Húc, cười nhạt nói.
“Thiều...!Thiều công tử?”
Nhìn thấy Thiều Nghiêm, Hào Tinh Húc vô cùng kinh ngạc, sắc mặt tái mét.
“Sao ngài lại ở đây?”
“Tôi ở đâu cũng cần ông phải đồng ý à?” Thiều Nghiêm mặt không chút thay đổi nói.
“...”
Hào Tinh Húc lập tức nhận ra một chuyện, Thiều Nghiêm và người đàn ông này là một bọn.
Thế là ánh mắt ông ta trở nên lẫm liệt, cắn răng hỏi.
“Thiều công tử, ngài làm vậy Thiều tiểu thư có biết hay không?”
Thiều Nghiêm yên lặng một lát, sắc mặt thoáng thay đổi nhưng rất nhanh đã bất chấp, mắng.
“Bớt lấy chị tôi ra doạ đi, tôi không sợ chị ấy!”
“Thiều công tử, đây là những lời thật lòng ư?”
Nghe Thiều Nghiêm nói xong, ánh mắt Hào Tinh Húc trở nên nguy hiểm, cặp kính trên mắt phản xạ lại cái nhìn rất lạnh lẽo tàn độc.
Câu nói này khiến trong lòng Thiều Nghiêm thoáng có sợ hãi, nhưng khi anh ta quay đầu nhìn Huỳnh Nhân, phát hiện đối phương đang nhìn mình với vẻ mặt bình thản, nụ cười đầy vẻ thong dong tự tin thì trái tim Thiều Nghiêm chợt run rẩy, sắc mặt trở nên vô cùng nhợt nhạt.
Anh ta đã không còn cách nào quay đầu lại nữa rồi.
“Phù...”
Thiều Nghiêm hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Hào Tinh Húc nói.
“Lời tận đáy lòng đấy, tôi chịu đủ thái độ coi tất cả mọi người như ở đợ của chị ấy rồi.”
Thiều Nghiêm vừa dứt lời thì sắc mặt Hào Tinh Húc và Huỳnh Nhân đều có biến hóa rất nhỏ.
Ánh mắt người trước thì trở nên nghiêm túc, còn người sau lại nở nụ cười thản nhiên.
Anh biết Thiều Nghiêm đã không có đường lui, chỉ có thể lựa chọn mình.
Những lời này giống như đã móc sạch tất hơi sức của Thiều Nghiêm.
Lúc này, anh ta bất lực ngồi trên ghế, há miệng thở hồng hộc, sắc mặt tái mét.
Nói ra những lời này chẳng khác nào là phản bội lại chị gái của mình, người phụ nữ có thể nói là lạnh nhạt không chút tình cảm kia.
Huỳnh Nhân đã trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của anh ta.
Thiều Nghiêm nhìn về phía Huỳnh Nhân, ánh mắt mang theo vẻ giãy dụa.
Tôi đến nương nhờ anh, anh đừng làm tôi thất vọng đấy…
Nụ cười trên mặt Huỳnh Nhân ngày càng nồng đậm, nhìn Thiều Nghiêm, nói.
“Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Thiều Nghiêm không biết tại sao Huỳnh Nhân lại hỏi như vậy nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Hai mươi bảy rồi.”
“Lúc ở tầm tuổi anh, Thiều Gia Nguyệt đang làm gì?” Huỳnh Nhân lại hỏi.
Thiều Nghiêm nhớ lại một chút rồi ói.
“Mười năm trước, chị tôi dùng năm triệu tiền tiết kiệm coi như ngân sách để khởi nghiệp, đầu tư vào một công ty bất động sản sắp đóng cửa.
Kết quả là đất đai dưới tên công ty được chính phủ khai phá, còn được liệt vào khu vực xây trường học nên giá cả tăng gấp đôi, một đêm giàu to.
Mười năm sau, tài sản của chị ấy đã lên đến hơn chục tỷ, trở thành người cầm lái nhà họ Thiều.”
“Vậy ở tuổi này, anh đang làm gì?”
Tự nhiên Thiều Nghiêm cảm thấy vô cùng khuất nhục, cắn răng nói.
“Sống phóng túng, ăn no chờ chết!”
“Muốn thay thế Thiều Gia Nguyệt, trở thành gia chủ mới của nhà họ Thiều không?” Huỳnh Nhân nở nụ cười.
“...”
Trong nháy mắt, đồng tử của Thiều Nghiêm hơi co lại, cả người run lẩy bẩy.
Lúc này, trong đầu Thiều Nghiêm dường như có một âm thanh nói cho anh ta biết đâu nhập vào Huỳnh Nhân là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nếu như nhất định phải tìm một người đánh bật Thiều Gia Nguyệt thì người đó chắc chắn phải là Huỳnh Nhân, không thể là ai khác..