Chiến Thần Hắc Ám

Chương 296: 296: Mau Chóng Lớn Lên





Bốn chữ ‘phần tử nguy hiểm’ k1ch thích mạnh đến đáy lòng Huỳnh Nhân, khiến đồng tử anh co rụt lại.

Chuyện Liễu Yến Vân nhắc đến có lẽ là chuyện xảy ra ở tháp Minh Châu, Đổng Ý Hành dùng video được quay năm năm trước để ép Liễu Phi Tuyết giao ra hạng mục xây dựng thành phố, trên đường trở về, lọt vào sự ám sát của sát thủ chuyên nghiệp.

Những sát thủ đó rõ ràng là do ‘Võng Lượng’ phái tới, nhưng cha vợ của anh lại không truy cứu can nguyên, đẩy hết trách nhiệm trên đầu anh, sao Huỳnh Nhân có thể không tức giận được?
“Chắc chắn cậu cảm thấy rất khó hiểu đúng không? Rõ ràng cậu cũng là người bị hại, tại sao anh rể của tôi lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu cậu.


Liễu Yến Vân nháy đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nói.

“Thật ra ngay từ đầu tôi cũng không hiểu, sau đó tôi đã ngộ ta.


Nói tới đây, biểu cảm của Liễu Yến Vân có chút quái lạ.

“Đây là chỗ hơn người của anh ấy, xuyên qua hiện tượng, nhìn thấu bản chất của sự việc.


Ánh mắt Huỳnh Nhân kinh ngạc nhìn Liễu Yến Vân, vừa định hỏi cái gì, bỗng nhiên, mí mắt anh nhanh chóng giật giật, ngay sau đó ánh mắt trở nên chấn động.

“Ông ta đã sớm nhìn thấu! ”
“Đúng vậy.


Lạc Yến Vân cười.

“Người bình thường đều sẽ trực tiếp tìm kiếm đầu sỏ gây tội, anh ấy lại cố tình làm theo cách trái ngược, trực tiếp tìm tới cậu, bởi vì, cậu chính là nguồn cơn của mọi tội ác.

Phi Tuyết sẽ gặp phải sát thủ, cũng là do cậu liên lụy đến con bé.



Nói đến phần sau, ánh mắt Liễu Yến Vân trở nên sắc bén như cây châm.

Đối mặt với ánh mắt của cô ấy, cả người Huỳnh Nhân run lên, trái tim kinh hoàng.

“Là tôi… Liên luỵ đến cô ấy?”
“Làm một người ba có nỗi hổ thẹn với con gái, đồng thời đã thề rằng cả đời này phải đối xử tốt với con bé, khiến con bé tha thứ cho mình, đột nhiên có một ngày ở tình huống mình không hiểu rõ, biết được con gái bảo bối của mình bị một người đàn ông vô dụng không đáng một xu làm bẩn, anh ấy sẽ có tâm trạng như thế nào?”
Giọng điệu Liễu Yến Vân bình thản.

“Cậu cũng đã trở thành ba, hẳn là có thể hiểu được loại tâm trạng này đúng không?”
Huỳnh Nhân ngồi trở lại trên sô pha, đôi tay nắm chặt đầu tóc mình, đôi mắt trừng lớn.

Anh chưa từng rối loạn giống giờ phút này, anh cũng có con gái, nếu Tiểu Như gặp phải loại chuyện này, vậy anh chắc chắn sẽ điên mất?
“Không có chúc phúc, không có tiếp nhận, chỉ có chán ghét hằn sâu.


Liễu Yến Vân tiếp tục nói.

“Tên cướp, dê xồm vô sỉ, con cóc ghẻ, đây là những nhãn hiệu gắn với cậu ở trong lòng anh rể tôi.


Huỳnh Nhân im lặng, Liễu Phi Tuyết sợ liên lụy anh, thực tế, tại sao lại không phải là anh đang liên lụy đến Liễu Phi Tuyết đây?
Mà vấn đề này, cho đến hôm nay mới được Huỳnh Nhân phát hiện.

Từ khi nào, trong lòng anh có tự tin tuyệt đối mình có thể bảo vệ Liễu Phi Tuyết, nhưng bây giờ anh bắt đầu bị lung lay.

Không phải không tự tin vào thực lực của chính mình, mà là sợ hãi Liễu Phi Tuyết, xuất thân của cô cao quý, nhưng khoảng cách với thế giới gió tanh mưa máu kia của anh còn rất xa.

Sát thủ như lần trước, Liễu Phi Tuyết có thể chịu đựng mấy lần?
Trong tương lai, cô có thể vì lo lắng cho tính mạng của anh với con gái mà một lần nữa tránh mình xa hơn không?
Không có dấu hiệu, cơ thể Huỳnh Nhân run rẩy một chút, đây là một sự bế tắc, không có đáp án.


“Bây giờ cậu biết tại sao tôi lại đến đây rồi chứ?”
Ánh mắt Liễu Yến Vân thâm thúy.

“Sự nhẫn nại của anh rể tôi với cậu là có mức độ, tình cảm của cậu và Phi Tuyết còn có một đoạn đường dài phải đi, thứ có thể chia rẽ hai đứa có rất nhiều.


Lời này rất khắc nghiệt, nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn.

Huỳnh Nhân im lặng thật lâu, từ đáy lòng cảm ơn Liễu Yến Vân.

“Cảm ơn cô.


“Không cần cảm ơn tôi, tuy rằng trong gia tộc họ Liễu ở thành phố Yên Lăng, tôi không phải người quan trọng gì, nhưng năng lực khuyên can Liễu Nhược Ngu vẫn phải có.


Liễu Yến Vân xua tay, nói.

“Người cậu cần cảm ơn là Minh Tuyết, là con bé không lùi bước ở bên cậu, con bé là lớp áo giáp cuối cùng của cậu, cậu phải giữ thật chặt trái tim con bé.


Vẻ mặt Huỳnh Nhân nghiêm trọng, Liễu Yến Vân nói là ‘khuyên can’, mà không phải ngăn cản.

Điều này ý nghĩa rằng Liễu Yến Vân cũng không có năng lực ngăn cản Liễu Nhược Ngu, chỉ có thể lựa lời khuyên bảo.

Liễu Yến Vân nhìn Huỳnh Nhân một cái, bỗng nhiên thở dài.

“Phi Tuyết, đứa nhỏ này, thật ra chuyện gì cũng biết, nhưng con bé vĩnh viễn không nói ra, chỉ cần biết rằng cậu không có chuyện gì, con bé đã yên tâm rồi.



Sắc mặt Huỳnh Nhân khẽ thay đổi.

“Nói như vậy, cô đến Minh Châu, cũng là Phi Tuyết! ”
“Rốt cuộc cậu cũng nhận ra được.


Liễu Yến Vân thở dài.

“Toàn bộ gia tộc họ Liễu ở thành phố Yên Lăng đều hy vọng con bé xảy ra chuyện, con bé cũng đã chuẩn bị cả đời không bước vào Yên Lăng một bước, nhưng bởi vì cậu, con bé không tiếc hạ mặt mũi xuống tìm tôi xin giúp đỡ.

Cháu gái khó lắm mới nói chuyện với tôi, người làm dì này lý nào lại không trợ giúp?”
Huỳnh Nhân nghe xong, thật lâu không nói nên lời.

Rốt cuộc anh cũng hiểu được, lần đó bác Liễu nói xong lời tàn nhẫn, Yên Lăng bên kia lại chậm chạp không có hành động, không phải nhà họ Liễu ở thành phố Yên Lăng buông lời hung ác xuống, mà là Liễu Phi Tuyết đã lén liên hệ Liễu Yến Vân, Liễu Yến Vân lại ngăn cản Liễu Nhược Ngu.

“Phi  Tuyết……”
Anh nhẹ nhàng nói nhỏ tên của Liễu Phi Tuyết, trong lòng xúc động.

Liễu Yến Vân cũng tự giễu cười.

“Đứa cháu gái này của tôi cái gì cũng tốt, chỉ là cứng đầu cứng cổ, chuyện và người con bé đã quyết định, chín con trâu cũng không kéo nổi, thật là một đứa ngốc.


“Tôi không hối hận đi theo anh ấy.


Đúng lúc này, một giọng nói thanh lãnh, bình tĩnh từ trên tầng truyền đến.

Huỳnh Nhân và Liễu Yến Vân đều ngẩng đầu nhìn, Liễu Phi Tuyết đứng ở cửa cầu thang tầng hai, ánh mắt bình tĩnh nhìn bọn họ.

“Phi Tuyết! ”
Vẻ mặt Huỳnh Nhân thay đổi, thiên ngôn vạn ngữ cũng không sánh bằng tên cô.

Liễu Yến Vân sửng sốt, sau đó thoải mái cười.

“Dì chưa bao giờ tin tưởng thứ chó má như tình yêu, còn không đáng giá bằng hai đồng trong túi, nhưng nhìn thấy hai người, tôi nguyện ý tin tưởng vào tình yêu thêm lần nữa.



“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng không quấy rầy hai đứa nghỉ ngơi, nhớ kỹ lời nói vừa nãy của tôi.


Nói xong, cô ấy đứng lên, quay đầu lại nhìn Huỳnh Nhân một cái, sau đó đeo túi xách rời đi.

Lúc đi qua bên người Huỳnh Nhân, cô ấy cố ý tạm dừng một chút, nói với Huỳnh Nhân một câu, nói xong bước từng tức rời đi, đeo đôi giày cao gót màu đỏ vào, ngân nga giai điệu không biết tên rời đi.

“Dì ấy nói gì với anh thế?”
Liễu Phi Tuyết đi từ cầu thang xuống, hỏi.

Huỳnh Nhân lấy lại tinh thần, không nói gì, chỉ đi đến trước mặt Liễu Phi Tuyết, đột nhiên ôm chặt cô vào trong lồng ngực.

Liễu Phi Tuyết lập tức mở to hai mắt nhìn, lúc đầu kháng cự một chút, sau đó mặc kệ Huỳnh Nhân ôm.

Bởi vì cô có thể cảm nhận được Huỳnh Nhân ôm cô rất chặt, giống như muốn ép cô vào trong cơ thể của anh vậy.

Mọi âm thanh yên tĩnh, cảnh này như kéo dài vĩnh hằng.

Lời của Liễu Yến Vân nói với Huỳnh Nhân rất đơn giản.

“Chàng trai à, mau chóng trưởng thành đi.


Ôm tình cảm dịu dàng trong lòng, khóe miệng Huỳnh Nhân hơi nhếch lên.

“Đã trưởng thành.


Công chúa điện hạ xinh đẹp vĩnh viễn sẽ không lẻ loi một mình, kỵ sĩ của nàng cuối cùng sẽ có một ngày đến bên nàng.

Lúc ấy, rẽ mây nhìn mặt trời, ánh mặt trời chiếu sáng cả đất trời.

.