Chiến Thần Hắc Ám

Chương 259: 259: Lạt Mềm Buộc Chặt





Trước khi đi, Huỳnh Nhân ra lệnh cho Lưu An giam giữ Thẩm Thanh Vân ở biệt thự Sơn Thủy, chỉ cần bảo vệ tính mạng của anh ta, những chuyện khác thì làm thế nào cũng được.
Khi Huỳnh Nhân còn chưa kịp lên xe rời đi, anh đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và tức giận đến cực điểm của Thẩm Thanh Vân phát ra từ trong biệt thự.
“Không.

Cô không thể đối xử với tôi như vậy được.”
Huỳnh Nhân cười nhạt một tiếng rồi lái xe rời đi.
Anh cũng có thể đoán được, với tính cả nhỏ mọn của Lưu An, cô ta sẽ khiến Thẩm Thanh Vân phải sống trong điều kiện ác liệt như thế nào.
Cùng lúc đó, anh cũng bảo Lưu An thông báo cho tất cả sát thủ đã đến Minh Châu trong hai ngày nay không được hành động thiếu suy nghĩ, cứ đợi đến khi gió êm sóng lặng.
Ba ngày trôi qua, cuối cùng cũng có người nhận ra có điều gì đó không thích hợp.
Thẩm Thanh Vân của nhà họ Thẩm mất tích.
Không thấy bóng dáng anh ta ở bất cứ đâu, cứ giống như anh ta bốc hơi khỏi cuộc đời này.
Huỳnh Nhân vừa đưa Tiểu Như đến trường mẫu giáo thì lập tức nhận được điện thoại của Đổng Ngọc Thụ.
“Anh Huỳnh, Thẩm Thanh Vân mất tích rồi.”
Trong điện thoại, giọng nói của Đổng Ngọc Thụ còn mang theo vẻ kinh ngạc.
Huỳnh Nhân lại cười nhạt, anh vẫn tỏ vẻ không sợ hãi.
"Cùng lắm mới chỉ ba ngày không nhìn thấy người thôi mà đã lập tức kết luận là mất tích sao?”
"Có người nói lần cuối cùng nhìn thấy bóng dáng của anh ta là ở trong khách sạn năm sao ba ngày trước.

Sau đó, cũng không thấy anh ta đi xuống.” Đổng Ngọc Thụ thành thật báo cáo chi tiết.
Nhưng mà, giọng điệu Huỳnh Nhân vẫn bình tĩnh như cũ.
"Ngay cả nhà họ Thẩm còn chưa bị làm kinh động, cậu kích động cái gì chứ?”
Đổng Ngọc Thụ hít một hơi thật sâu.
"Anh Huỳnh, tôi chỉ muốn nói anh có chuyện gì liên quan đến nhà họ Thẩm mà cần tôi giúp thì anh nhất định phải mở miệng đó.”
Hành động này của hắn ta không chỉ là biểu lộ lòng trung thành đối với Huỳnh Nhân.


Quan trọng hơn là, hắn ta cảm thấy tám chín phần là Thẩm Thanh Vân đã mất tích rồi.

Hơn nữa, Huỳnh Nhân cũng không thể không có liên quan đến chuyện này được.
"Được rồi, tôi phải đi làm."
Huỳnh Nhân cúp điện thoại rồi  cười nhạt một tiếng.
Xem ra, các thế lực khắp nơi đều nhận thấy Thẩm Thanh Vân đã biến mất.

Bây giờ, anh chỉ cần ngồi xem phản ứng của nhà họ Thẩm.
Cùng lúc đó, trong nhà lớn của nhà họ Thẩm.
Chủ nhà Thẩm Bán Sơn đang ngồi ở vị trí cao nhất với sắc mặt âm trầm.
"Ông chủ, ba ngày rồi không có tin tức của cậu chủ."
Chú Dương quản gia đứng ở một bên với sắc mặt tràn đầy sự lo lắng.
"Có phải đã có chuyện gì xảy ra không?”
“Đúng vậy, cho dù gần đây hay có sát thủ đến, nhưng chúng ta cũng đã phân tán mục tiêu rồi, vậy thì không thể không có một chút tin tức nào được.” Thẩm Bán Sơn cau mày, tự lẩm bẩm.
“Hay là tôi cho người đi tìm?” Chú Dương đề nghị.
Thẩm Đồng Sơn cân nhắc một lúc lâu rồi lại lắc đầu.
"Không cần, Thanh Vân chắc chắn là đã gặp không ít phiền toái.

Nếu thằng bé chưa gọi điện về nhà, chứng tỏ chưa đến thời điểm cuối cùng.

Nhà họ Thẩm chúng ta đang trong giai đoạn thăng tiến, nhưng đã ba ngày rồi mà tên Huỳnh Nhân kia vẫn chưa có chút hồi âm nào sao?”
Thẩm Bán Sơn lại hỏi.
Chú Dương lắc đầu.

"Chỉ sợ, anh ta đã quên sạch lời của nhà họ Thẩm chúng ta rồi.”
Trong mắt Thẩm Bán Sơn lập tức lóe lên tia sắc bén.
"Chỉ là một tên con rể mà cũng dám không để ý đến nhà họ Thẩm chúng ta sao? Nếu đã như vậy, ông lập tức cùng tôi đến tòa nhà Quốc Tế một chuyến rồi thôn tính cả tập đoàn Lệ Tinh đi.”
"Nhưng mà, chuyện của cậu chủ."
“Đủ rồi, lợi ích của cả gia tộc lớn hơn hết thảy.

Tôi tin tưởng vào năng lực của Thanh Vân.”
Lời nói của chú Dương đã bị Thẩm Bán Sơn cắt đứt một cách vô tình.

Thấy thế, chú Dương cũng chỉ có thể khẽ thở dài, rồi đi theo Thẩm Bán Sơn ra cửa.
...
Liễu Phi Tuyết đang nhìn lịch rồi suy tư về tiệc mừng của Hào Tinh Húc vào thứ hai tuần sau thì thư ký Giang Hi Văn vội vàng chạy vào.
"Tổng giám đốc Liễu, Thẩm Bán Sơn của nhà họ Thẩm tới rồi.”
Liễu Phi Tuyết nghe vậy, khuôn mặt cô cũng trở nên lạnh lùng.

Khi cô đi ra ngoài nhìn thì chỉ thấy Thẩm Bán Sơn dẫn theo một đám người đang đứng chặn ở cửa tập đoàn Lệ Tinh, không cho người vào và cũng không cho người ra.
"Ông Thẩm, ông làm vậy là có ý gì, không muốn cho người ta buôn bán sao?" Liễu Phi Tuyết hỏi với sắc mặt lạnh lùng.
"Nhường, đương nhiên là phải nhường rồi, chỉ cần cô giao người nên giao ra thì tôi đi ngay lập tức.”
Thẩm Bán Sơn cười lạnh một tiếng rồi nói.
Liễu Phi Tuyết nhíu chặt đôi lông mày lại: "Người nào nên giao, ông đang nói cái gì vậy?”
"Còn giả bộ cái gì.

Chồng cô còn nợ nhà họ Thẩm chúng tôi năm mươi tỷ chưa trả, nếu hôm nay cô  không giao cậu ta ra đây thì tập đoàn Lệ Tình này cũng đừng mong được mở, lấy ra để gán nợ đi.”

"Cái gì? Năm mươi tỷ?”
Nghe Thẩm Bán Sơn nói xong, Liễu Phi Tuyết cũng chấn động, đây cũng không phải là một khoản tiền nhỏ.
Tập đoàn Lệ Tinh phát triển đến bây giờ, cũng chỉ có giá trị thị trường khoảng sáu tỷ.
Nhưng Liễu Phi Tuyết rất hiểu Huỳnh Nhân, anh nhất định sẽ không làm ra chuyện nợ tiền mà không trả chứ đừng nói đến khoản tiền năm mươi tỷ kia.
"Tôi có thể hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao chồng tôi lại nợ ông năm mươi tỷ?" Liễu Phi Tuyết bình tĩnh hỏi.
Thẩm Bán Sơn lạnh lùng nhìn cô một cái, giọng điệu của ông ta không tốt lắm.

"Chồng cô đã hứa cho nhà họ Thẩm chúng tôi tất cả gia sản của nhà họ Đổng, ngoại trừ những thứ mà nhà họ Thẩm đã mua lại.

Số tiền còn lại sẽ rơi vào khoảng năm mươi tỷ.”
Liễu Phi Tuyết lập tức giận dữ.
"Ông đây là đang cãi chày cãi cối.”
"Cãi chày cãi cối sao? Tôi nói nợ thì chính là nợ, ở Minh Châu này tôi chính là pháp luật.”
Thẩm Bán Sơn nặng nề vỗ vào bàn một cái, ông ta nhìn về phía Liễu Phi Tuyết với ánh mắt tràn ngập sự uy hiếp.
"Hiện tại nhà Thẩm tôi là gia tộc quyền thế duy nhất ở Minh Châu, muốn đối địch với tôi thì chỉ có một con đường chết mà thôi.”
"Uy phong của ông Thẩm cũng thật lớn, ông đã quên chuyện hai ngày trước bị sát thủ dọa đến ngất đi rồi sao?"
Đúng lúc này, cửa thang máy lại truyền đến một tiếng cười tràn ngập sự châm chọc.
Huỳnh Nhân thẳng người đi tới, chắn trước mặt Liễu Phi Tuyết.
Người của tập đoàn Lệ Tinh, do Giang Hi Văn cầm đầu, đều nhường đường cho Huỳnh Nhân.

Sau khi quan hệ của bọn họ được công khai, mấy người đã biết sự thật vợ Huỳnh Nhân là Liễu Phi Tuyết, nghe nói vì thế Lê Nguyệt Thiền còn xin nghỉ hai ngày, đến hôm nay cũng không thấy đến.
"Huỳnh Nhân, cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện rồi."
Vừa nhìn thấy Huỳnh Nhân, trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Bán Sơn trở nên u ám.

"Hôm nay nếu cậu không giao ra tất cả gia sản của nhà họ Đổng ra thì lấy tập đoàn Lệ Tinh của vợ cậu ra để trả nợ đi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả lãnh đạo tập đoàn Lệ Tinh đều thay đổi sắc mặt.

Mà sắc mặt Liễu Phi Tuyết cũng trở nên u ám.

Thế nhưng, sắc mặt Huỳnh Nhân vẫn như bình thường, trên mặt anh còn mang theo sự giễu cợt như có như không.
"Vậy sao? Cho dù tôi có dám đưa tiền thì ông có mang mạng ra lấy không?”
“Hỗn láo.
Vẻ mặt Thẩm Bán Sơn tràn đầy sát ý.
"Đừng tưởng rằng tôi không biết, sở dĩ cậu có thể sống đến bây giờ, chính là nhờ Liễu Phi Tuyết.

Chờ tôi hủy hoại tập đoàn Lệ Tinh do một tay cô ta sáng lập, để xem sức lực của cậu còn được mấy phần?”
Những người khác của nhà họ Thẩm đang đứng ở phía sau cũng nhìn Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết với ánh mắt lạnh lùng, giống như đã đến lúc tập đoàn Lệ Tinh phải diệt vong rồi.
Huỳnh Nhân lắc đầu.
"Ông cũng thiển cận giống như Thẩm Thanh Vân vậy.

Chỉ cần ông theo tôi vào đây, ông sẽ hiểu được, cho dù nhà họ Thẩm có lớn mạnh đến mức vào thì trên bàn cờ vẫn luôn có thịt có cá mặc cho người ta chém giết.”
Nói xong, anh lập tức đi vào phòng tổng giám đốc tập đoàn Lệ Tinh.
Ánh mắt Liễu Phi Tuyết lóe lên, cô do dự một lúc nhưng cũng không đi vào.
"Đã đến lúc này rồi mà còn phải giãy dụa."
“Gia chủ, không cần phải để tâm đến anh ta, mau thu mua tập đoàn Lệ Tinh đi.”
"Không sai, gần đây tập đoàn Lệ Tinh đã nhận được toàn bộ dự án xây dựng thành phố.

Nếu cứ như vậy thì dự án này chính là của nhà họ Thẩm chúng ta.”
Những người khác trong nhà họ Thẩm đều nhao nhao thúc giục Thẩm Bán Sơn, nhanh chóng thu mua tập đoàn Lệ Tinh.
Nhưng Thẩm Bán Sơn trời sinh đa nghi, mặc dù biết Huỳnh Nhân đang muốn lạt mềm buộc chặt nhưng ông ta bắt buộc chặt, nhưng tâm ông ta vẫn kẽ động.
"Một đứa con rể chỉ biết dựa vào vợ thì có thể làm lên sóng to gió lớn gì chứ? Ngược lại, tôi cũng muốn xem, cậu còn muốn giả thần giả quỷ đến khi nào.”
Nói xong, ông ta cũng sải bước đi vào.
Ầm…
Cửa tổng giám đốc đóng lại, đóng tất cả mọi người ở bên ngoài.
"A.”
Ba giây sau, trong phòng truyền đến tiếng quát giận dữ đến cực điểm của Thẩm Bán Sơn..