Chiến Thần Hắc Ám

Chương 242: 242: Tôi Không Quan Tâm





Không chỉ Văn Duy Thần trên sân khấu, mà cả nhà họ Văn và nhà họ Liên ở gần sân khấu nhất cũng vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ nghe rõ mồn một, trên ghế khách mời có người thốt lên sáu chữ Hai người sẽ không hạnh phúc’.
Đại diện của các gia tộc ở Giang Thành và Minh Châu đều đồng loạt bật cười sau một lúc sửng sốt.
Lại có kẻ dám cướp hôn trước công chúng, xem như nhà họ Văn mất hết mặt mũi rồi.
Sắc mặt Văn Thành Nam ảm đạm đến mức có thể vắt ra nước, những người còn lại trong nhà họ Văn cũng tràn đầy tức giận.
Liên Truyền Quốc và Liên Thúy Na trông có vẻ bối rối, không biết chuyện gì xảy ra cả.

Ccó Liễu Nham và Văn Xảo Như vừa nghe tiếng nói, tinh thần phấn chấn lên.
"Hôm nay là ngày vui của nhà họ Văn tôi, ai dám nói năng xằng bậy.”
Văn Duy Thần không nén được giận, ánh mắt u ám nhìn lướt hết lễ đường.
Trước ánh nhìn của vô số người, Huỳnh Nhân chậm rãi đứng lên đi về phía sân khấu.
Tất cả mọi người đều sốc, bởi vì lúc trước Huỳnh Nhân chính là người đã xung đột với Đồng Ý Hành và Nhan Thanh Thi.
Anh ta muốn đắc tội hết đám công tử à?
"Huỳnh Nhân."
Nhìn Huỳnh Nhân mặc một bộ vest thẳng tắp, dáng người cao lớn đi về phía mình, gương mặt Văn Duy Thần co giật kịch liệt, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
"Là người nhà họ Liên các người."
Văn Thành Nam nhìn rõ kẻ đang đến, nét mặt già nua càng thêm ảm đạm, nhìn về phía nhà họ Liên.
Đột nhiên, những người nhà họ Liên như rơi vào hầm băng.
Liên Thúy Na tái mặt đứng dậy, chỉ vào Huỳnh Nhân, kích động động gào lên.


"Tên rác rưởi, mày đang làm gì vậy hả?"
Điều bà ta lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, nhưng bà ta không ngờ là trước mặt rất nhiều gia tộc ở Giang Thành và Minh Châu, Huỳnh Nhân vẫn ngông cuồng đến vậy, lại dám cướp hôn trước công chúng.
Thế nhưng, Huỳnh Nhân chẳng thèm nhìn bà ta một cái, thậm chí vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng.
Hy sinh hạnh phúc cả đời của con gái, đến mức mặc cho đối phương là tên đàn ông bạo hành gia đình, chỉ vì để đổi lấy lợi ích của gia tốc, người như vậy không đáng làm mẹ.
"Liên Truyền Quốc, bảo người của nhà ông lui xuống ngay lập tức, bằng không, các người không cần tham dự hôn lễ này nữa."
Văn Thành Nam giận dữ tột cùng, gầm vào mặt Liên Truyền Quốc.
Những người nhà họ Văn khác cũng xôn xao làm theo.
"Gia tộc nhỏ bước lên Minh Châu mà dám phá đám cưới nhà họ Văn tôi, đúng là không biết sống chết."
"Mau ngăn tên rác rưởi đó ngay, không thì sẽ đuổi hết tất cả các người ra ngoài."
"Hủy bỏ hợp tác, cùng nhau chèn ép."
Ngay lập tức, áp lực của Liên Truyền Quốc đột ngột tăng lên, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nếu như Huỳnh Nhân cứ tiếp tục như vậy, những ngày tháng thân thiết của nhà họ Văn và nhà họ Liên coi như kết thúc, còn sẽ bị nhà họ Văn toàn lực chèn ép.
"Liễu Nham mau khuyên con trai ông đừng phá hỏng đám cưới của Cảnh Nhiên với cậu Văn…"
Trong lòng Liên Truyền Quốc đều đang rỉ máu, biết Huỳnh Nhân nghe lời Liễu Nham nhất, lập tức quay đầu nhìn ông ấy.
"Ba, ngại quá, con không khuyên được Huỳnh Nhân."
Liễu Nham cầm ly rượu trong tay và nhấp nháp một cách chậm rãi, vốn chẳng để ý đến.
Ông ấy hoàn toàn không đồng ý cuộc hôn nhân của Liễu Cảnh Nhiên và Văn Duy Thần, Huỳnh Nhân phá hỏng hôn lễ, ông còn mừng không kịp nữa kìa.
Đồng thời, ông cũng biết Huỳnh Nhân luôn cho nhà họ Văn cơ hội, để nhà họ Văn mở ra thị trường Minh Châu, tất cả đều là bút tích của anh.
Đáng tiếc, nhà họ Văn hết lần này đến lần khác bỏ lỡ cơ hội, thậm chí còn đụng đến giới hạn của Huỳnh Nhân.
Mà vào lúc này, Huỳnh Nhân cuối cùng cũng đi tới trước mặt Văn Duy Thần, nhưng không lên tiếng mà nhìn anh ta một cách điềm tĩnh.
Lưu An theo sát phía sau, cũng lạnh lùng nhìn anh ta, chỉ cần Huỳnh Nhân ra lệnh, cô ta sẽ chém xuống một đao.
Cuối cùng, Liễu Cảnh Nhiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cô ta biết rằng sau khi Huỳnh Nhân nói ra những lời đó, cô đã bình an vô sự.
Sắc mặt Văn Duy Thần cực kỳ u ám, nhìn Huỳnh Nhân và đột nhiên hít sâu một hơi.
"Huỳnh Nhân, anh gan thật đó, dám phá đám cưới của tôi?"
Huỳnh Nhân bình tĩnh.
"Thực ra, chỉ cần anh chủ động hủy bỏ hôn ước với Cảnh Nhiên thì sẽ không có chuyện gì đâu."
Văn Duy Thần bật cười ha hả.
"Hủy hôn ước? Tại sao phải hủy hôn ước? Thế thì mặt mũi gia tộc tôi để ở đâu."
“Chẳng lẽ ở trong mắt anh, thể diện không quan trọng bằng tính mạng à?” Ánh mắt Huỳnh Nhân trở nên lạnh lùng, giọng nói đã lạnh đến cùng cực.
Văn Duy Thần khẽ ngẩn người, sau đó lại cười giễu.
"Xem ra, anh đã biết gì rồi nhỉ."
"Hành vi tội ác của anh với tên già Văn Thành Nam kia, tôi rõ như nắm trong lòng bàn tay."
Thấy Huỳnh Nhân dám gọi mình là ‘tên già’, thì sắc mặt Văn Thành Nam càng thêm âm u hơn.
"Vậy không giữ anh được nữa."
Ánh mắt Văn Duy Thần bỗng trở nên hung tợn, không chỉ Huỳnh Nhân, mà cả Liễu Cảnh Nhiên cũng bị anh ta tính sổ.

Vào thời điểm này, micrô đã được tắt, vì vậy không có vị khách nào nghe được cuộc trò chuyện của họ.
Liễu Cảnh Nhiên sửng sốt, trợn mắt không tin nổi.
"Anh muốn giết tôi?"
"Tôi tiếp cận cô chỉ là muốn giúp gia tộc mở thị trường Minh Châu, hiện tại thị trường Minh Châu đã mở, cô đối với tôi là nói đã vô ích, lại xảy ra vụ tai tiếng làm tổn hại hình tượng nhà họ Văn tôi.

Cô cho rằng tôi còn giữ được cô sao?"
Văn Duy Thần hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang rồi nhìn Liễu Cảnh Nhiên với sát ý cuồn cuộn.
Liễu Cảnh Nhiên liên tục lùi về sau, ánh mắt kinh hãi, không nói được lời nào.
Lúc này Huỳnh Nhân đã kéo cô ta ra đằng sau, động tác này liền gây náo động một trận.
"Cô dâu bị cướp rồi."
"Này, con dâu nhà họ Văn bị cướp trước mặt công chúng, sau này nhà họ Văn còn mặt mũi gì đứng ở Giang Thành."
"Kịch hay như vậy, không uổng chuyến này."
Nghe gia tộc ở Giang Thành và Minh Châu chế nhạo, những người nhà họ Liên mặt như hóa tro tàn.
"Hết rồi, hết rồi..."
Nhìn Liễu Cảnh Nhiên đứng sau lưng Huỳnh Nhân, ánh mắt Văn Duy Thần càng thêm sát khí.
"Ở đâu cũng có vệ sĩ của nhà họ Văn, cô nghĩ có thể trốn thoát sao? Hay là, cô muốn cùng chết với nó, làm một đôi uyên ương khốn khổ."
Mặc dù Liễu Cảnh Nhiên sợ hãi cực độ nhưng vẫn hét lên với đôi mắt đỏ hoe: "Tôi thà chết chứ không lấy anh, một kẻ bạo hành gia đình."
"Trước đây thích anh là vì anh trẻ nhiều tiền.

Bây giờ, tôi chỉ muốn rời xa anh."
Huỳnh Nhân cũng lắc đầu.
"Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi.

Thứ nhất, tôi sẽ không chết.


Nếu như anh tiếp tục thách thức giới hạn của tôi, kẻ phải chết là anh."
"Thứ hai, tôi đã kết hôn rồi, tất cả những gì tôi phải làm là đưa cô ấy đi."
"Đó chính là mục đích của anh?"
Văn Duy Thần phì cười.
"Cướp cô ta đi lại không chịu trách nhiệm, anh có biết vì hành vi ngu xuẩn của anh mà cô ta đã không thể gả được nữa không hả.

Cuộc hôn nhân của phụ nữ giống như một chiếc xe hơi mới mua, cuộc hôn nhân thứ hai lại chẳng khác nào chiếc xe đã qua sử dụng.

Anh đã hủy hoại cuộc đời của cô ta."
Liễu Cảnh Nhiên sắc mặt tái nhợt, nhìn Huỳnh Nhân, trong mắt đầy sự đấu tranh.
Như Văn Duy Thần đã nói, cô ấy không thể kết hôn nữa.
“Anh sai rồi, không ai dám nói như vậy với cô ấy.” Vẻ mặt Huỳnh Nhân thản nhiên.
Văn Duy Thần im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nói.
"Tôi không biết ai đã cho anh dũng khí làm việc này.

Theo tôi được biết, nhân vật lớn đằng sau nhà họ Liễu chỉ quan tâm đến Liễu Cảnh Nhiên, hơn nữa, vợ anh không để ý à?"
Huỳnh Nhân cười khan, đang định nói thì đột nhiên có tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đất vang lên tiếng lanh lảnh.
Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng và bình thản vang lên.
"Tôi không quan tâm.".